• 360

Chương 532: Nối lại tình xưa


Sắc mặt trắng nhợt, Phó Linh Nguyệt sợ hãi nhìn cô.

Đúng vậy, vừa rồi vì quá tức giận, lửa giận làm lu mờ lí trí, cô ta đã quên mất rằ8ng dù Phó Thiên Thiên không có thân phận cô Cả nhà họ Phó và không có 40% số cổ phần của tập đoàn Phó thị, thì chỉ dựa vào chức vụ quân nhân 3của cô hiện giờ cũng đã không thể làm lung lay được địa vị của cô trong gia đình.
Nếu không cô ta sẽ không gánh nổi tội danh phỉ báng sĩ quan quân đội.
Nói xong, Phó Linh Nguyệt quay sang nhìn Trịnh Thư Thành bên cạnh với ánh mắt sắc lẹm:
Thư Thành, anh cũng đã nhìn thấy chuyện lúc nãy, đúng không?
Trịnh Thư Thành:
...
Cô ta muốn anh ta vào cuộc.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh ta cười đáp:
À, lúc nãy anh không ngẩng đầu lên nên không thấy rõ lắm.
Phó Linh Nguyệt lộ ra vẻ mặt hoàn toàn không dám tin.
Không ngờ anh ta lại giúp Phó Thiên Thiên vào lúc này.

Nếu chị vẫn khăng khăng là chị không đẩy em thì tất nhiên là em tin chị rồi.
Có lẽ là vì lúc đó em quá sợ hãi nên đã nhìn nhầm.
Cô ta cười giễu:
Em chỉ đùa với chị thôi, sao chị nghiêm túc vậy?

Cháu không được phép xen vào việc điều động nhân sự của nhà họ Phó nữa.
Cô ta tái mặt, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai:
Ba ơi, hai người họ cố tình nói thế, là Phó Thiên Thiên...

Không đợi cô ta nói hết câu, Phó Thiên Thiên đột ngột lên tiếng:
Phó Linh Nguyệt, có lẽ cô đã quên mất trên đời này còn có thứ gọi là camera.
Cô Hai vô tình ngã xuống cầu thang, cô Cả không hề đẩy cô Hai.
Phó Linh Nguyệt tức tối chỉ vào hai người giúp việc:
Hai người là đồ ăn cây táo rào cây sung, lại dám nói bậy nói bạ.
Đến gặp quản gia thanh toán tiền công ngay lập tức! Bắt đầu từ hôm nay, hai người rời khỏi nhà họ Phó!

Ông cụ Phó hừ nhạt.

Linh Nguyệt, giờ cháu đã gả đến nhà họ Trịnh, là người của nhà họ Trịnh rồi.
Trịnh Thư Thành liếc nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ lưu luyến, sau đó dẫn Phó Linh Nguyệt rời khỏi nhà họ Phó.
Ngoài cổng nhà họ Phú, Trịnh Thư Thành đang dìu Phó Linh Nguyệt đi về phía xe thì cô ta đột nhiên vùng vằng hất tay anh ta ra.
Chị đẩy em từ trên cầu thang xuống, vậy tội của chị lại nặng thêm.
6Phó Linh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.
Bây giờ cô ta chỉ có thể một mực khẳng định sự thật mà mình đã nhận định, kiên quyết không th5ể buông xuôi.
Phó Linh Nguyệt, cô dám cùng tôi đến phòng camera đối chất không?
Phó Linh Nguyệt:
...

Trong lòng cô ta đang cực kỳ hỗn loạn.

Nếu đã hiểu lầm thì Thư Thành, con đưa Linh Nguyệt đến bệnh viện đi.
Bị thương thì ở nhà dưỡng thương cho tử tế, không có việc gì thì đừng về nhà họ Phó nữa.
Phó Minh Thanh lạnh lùng nói.
Nếu bị người khác nhìn thấy cảnh đó, lời nói dối của cô ta sẽ bị vạch trần.
Cô ta ê mặt, cố nặn ra nụ cười gượng gạo.
Nếu gây chuyện với cô, công ty của nhà họ Trịnh cũng không được lợi lộc gì.
Huống hồ còn có Tập đoàn Bùi thị ở sau lưng cô.
Suy cho cùng thì không ai dám chống lại quân đội cả9.

Chị, quân nhân phạm pháp thì tôi cũng như dân thường.
Phó Thiên Thiên:
Nhìn nhầm? Đùa?
Phó Linh Nguyệt nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cả người lại đau đớn sắp không đứng vững được nữa:
Đúng, đúng, em chỉ đùa một chút thôi.

Mắt kém là bệnh đấy, cô nên đến khoa mắt mà khám cẩn thận đi.
Phó Linh Nguyệt:
...
Cô ta nghiến răng:
Chị dặn chí phải.
Phó Minh Thanh sầm mặt nhìn cô ta.
Cô con gái này của ông ta luôn làm hỏng việc, não tàn mà cứ thích cầm súng xông pha.

Trịnh Thư Thành, vừa nãy anh có ý gì hả? Tại sao anh lại giúp Phó Thiên Thiên mà không giúp em?

Trịnh Thư Thành cau mày:
Chẳng phải cô ấy vừa mới nói đó sao, trong nhà có camera, chỉ cần kiểm tra camera...

Việc này khiến anh ta cảm thấy do dự.
Hiện tại cô ta là vợ của anh ta, anh ta nên giúp cô ta và cùng cô ta vu oan hãm hại Phó Thiên Thiên.
Chân Dương lập tức lên tiếng:
Lúc ấy em đứng ngay bên cạnh, em thấy rõ ràng là...
Cậu đang muốn nói điều gì đó nhưng Phó Thiên Thiên đã quay sang, đưa mắt ra hiệu cho cậu, ý bảo cậu im lặng.
Cô nhìn hai người giúp việc đang đứng bên cạnh cầu thang:
Hai người nói đi.

Nhưng dù sao ba mẹ anh ta cũng là doanh nhân, anh ta đã nghe quen tai nhìn quen mắt nên cũng học được một vài điều vụn vặt Nếu cứ khăng khăng một số việc, không chừng anh ta cũng phải gặp họa theo.
Phó Linh Nguyệt không phải là đối thủ của Phó Thiên Thiên.
Ban nãy đã xảy ra chuyện gì trên cầu thang, chỉ cần kiểm tra camera là sẽ thấy ngay.
Chi bằng chúng ta lấy bằng ghi hình của camera, ai nói đúng ai nói sai sẽ có chân tướng rõ ràng.
Hai người họ liếc nhìn nhau, một người nói:
Thưa cụ chủ, thưa ông chủ, vừa nãy cô Hai suýt ngã, muốn vịn vào cô Cả nhưng tự cô Hai bước hẫng nên mới ngã xuống cầu thang.
Chúng tôi không nhìn thấy cô Cả đẩy cô Hai ạ.
Người kia phụ họa:
Tôi cũng vậy.
Nếu như kiểm tra camera thì không xong rồi.
Lúc đó ở trên cầu thang Phó Thiên Thiên không hề chạm vào cô ta mà cô ta đã ngã lăn xuống.

Kiểm tra hay không là một chuyện, nhưng anh giúp em hay không lại là chuyện khác! Anh nói đi, có phải trong lòng anh vẫn còn có Phó Thiên Thiên, muốn nối lại tình xưa với cô ta không?
Phó Linh Nguyệt đanh mặt, chỉ trích anh ta chẳng khác gì một người đàn bà ghen tuông mù quáng.

Trịnh Thư Thành thật sự không muốn nhìn khuôn mặt bị thương của cô ta:
Trước hết đừng nói những chuyện đó nữa, anh đưa em đi bệnh viện đã.



Em không lên xe, anh không nói rõ thì em sẽ không lên xe!
Phó Linh Nguyệt vô cùng tức giận.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.