• 360

Chương 533: Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà


Cô ta lấy điện thoại di động ra gọi cho anh ta.

Gọi ba cuộc liên tục nhưng anh ta đều không bắt máy, cô ta giận đến nỗi s8uýt ném di động đi.

Trịnh Thư Thành đi rồi, Phó Thiên Thiên thì đang ở trong nhà họ Phó.
Tuy nhiên, nghe thấy đối phương nói là muốn bắt ông cụ Phó để uy hiếp Phó Thiên Thiên, mắt cô ta chợt sáng lên.
Dê Đen tát
bốp
vào mặt tên đàn em.

Đồ ngu, tao bảo chúng mày bắt ông cụ Phó mà chúng mày lại bắt con nhỏ này! Chúng mày bị ngu hả? Phó Thiên Thiên có quan hệ thù địch với cô ta, nếu chúng ta bắt cô ta, há chẳng phải là đúng ý của Phó Thiên Thiên sao? Làm sao còn có thể dụ Phó Thiên Thiên đến được? Đầu mày bị úng nước hả?
Dê Đen giận dữ quát nạt đàn em.
Lúc này những người trong xe mới hài lòng, đóng cửa xe lại và nhanh chóng lái xe rời đi.
Trong một tòa nhà bỏ hoang nào đó của thành phố Vấn Thành, Dê Đen vẫn đang đợi hành động của đám đàn em.
Một lúc sau, hắn nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô quen thuộc, sau đó, hai tên đàn em của hắn khiêng một người bị trùm chiếc túi ni lông màu đen trên đầu đi vào.
Ông ấy...
không phải là ông nội của tôi!
Khi nói những lời đó, trong mắt Phó Linh Nguyệt ngập tràn giận dữ và căm hận.
Có thể nhìn ra được cô ta thật sự rất căm hận ông cụ Phó và Phó Thiên Thiên.
Dê Đen nhướng mày thích thú.

Thế nên, cô muốn mượn tay chúng tôi để loại bỏ Phó Thiên Thiên?
Cô ta gật đầu:
Đúng thế!
Rồi nghiến răng nghiến lợi:
Không chỉ Phó Thiên Thiên mà cả ông cụ Phó, tôi muốn sau này họ không thể xuất hiện ở nhà họ Phó nữa.
Dê Đen tặc lưỡi, lắc đầu.

Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà.
Nói đoạn, hắn ra hiệu cho đàn em thả Phó Linh Nguyệt ra.
Đôi mắt Dê Đen hiện lên sự vui mừng.

Đã bắt được người mà tao bảo chúng mày bắt rồi hả?
Hắn hỏi.

Lão đại, ông cụ nhà họ Phó cứ ở trong nhà suốt mà không ra ngoài, gần nhà họ Phó lại có vệ sĩ của nhà họ Bùi canh gác, bọn em không có cách nào bắt được ông ta.
Không những thế, Phó Mi3nh Thanh đã đuổi cô ta ra khỏi nhà, giờ cô ta không thể mặt dày quay về được.
Cô ta chỉ có thể nhét di động vào lại tron9g chiếc túi xách nhỏ của mình và bực tức đi ra ngoài khu biệt thự, hi vọng có thể bắt được taxi.
Khi cô ta rời khỏi cổng6 nhà họ Phó, một chiếc ô tô màu đen đột nhiên từ ngã tư của khu đô thị chạy tới, chắn trước mặt cô ta.
Bị Dê Đen khiển trách, tên đàn em cúi đầu không dám cãi lại hắn.
Một tên đàn em khác nhỏ giọng nói:
Lão đại, vậy phải làm thế nào bây giờ? Cô ta cũng đã bị bắt đến đây rồi.
Dê Đen nhìn mặt Phó Linh Nguyệt với vẻ chán ghét:
Xử lí cô ta đi! Làm sạch sẽ vào, đừng để người ta phát hiện!

Vâng!
Thấy mình sắp bị giết, cô ta cuống quýt nói:
Đừng, đừng, đừng, các anh đừng giết tôi!
Dê Đen nhìn cô ta và cười mỉa:
Dẫn cô ta đi!
Phó Linh Nguyệt:
Chẳng phải các anh muốn bắt ông cụ Phó để uy hiếp Phó Thiên Thiên sao? Các anh mãi vẫn chưa thành công còn gì, các anh không có cách, nhưng...
tôi thì có.
Dê Đen nheo mắt:
Ý cô là?
Trong mắt cô ta đầy sát khí:
Ý tôi là việc anh không làm được, tôi có thể phối hợp với các anh, giúp các anh bắt ông cụ Phó, và còn dùng ông ấy để uy hiếp Phó Thiên Thiên.
Dê Đen nhìn cô ta với vẻ châm chọc:
Cô nghĩ tôi sẽ tin lời cô chắc?

Các anh không tin tôi cũng được, nhưng chỉ sợ các anh cũng chẳng có cách nào bắt được ông cụ Phó đâu.

Nhưng ông cụ Phó là ông nội của cô, cô sẽ ra tay với ông nội của mình sao?
Phó Linh Nguyệt khịt mũi một tiếng.
Lúc người nọ rụt tay ra vì đau, cô ta lập tức kêu to:
Các người là ai, thả tôi ra! Cứu tôi với, cứu...
Thái dương cô ta bỗng lạnh buốt, có người cầm thứ gì đó dí vào đầu cô ta.
Súng lục! Cô ta vô thức ngậm miệng lại, trở nên căng thẳng.
Nhưng mà...
Tên đàn em lột chiếc túi ni lông màu
đen trên đầu Phó Linh Nguyệt ra.
Khi nhìn thấy khuôn mặt với những vết thương gớm ghiếc của cô ta, khóe miệng Dê Đen không nhịn được mà giật giật vài cái.
Thấy chiếc xe chắ5n đường mình, cô ta không nghi ngờ gì mà chuẩn bị đi vòng qua chiếc xe để đi tiếp về phía trước.
Nào ngờ bất thình lình có hai người từ trên xe bước xuống, bịt miệng và bắt cô ta lên xe.
Cô ta cắn tay người bịt miệng mình.

Ha, ông nội à, tôi coi ông ấy là ông nội, nhưng...
ông ấy chưa bao giờ coi tôi là cháu gái.
Trong mắt ông ấy chỉ có Phó Thiên Thiên thôi.
Cô ta khẽ xoa khuôn mặt sưng vù của mình:
Thậm chí hôm nay,mặt tôi đã biến thành như thế này rồi mà ông ấy vẫn giúp Phó Thiên Thiên chứ không giúp tôi.

Sao lại là phụ nữ? Ông cụ nhà họ Phó đâu?
Tên đàn em vội nói:
Lão đại, anh đừng lo, cô gái này chính là em gái cùng cha khác mẹ của Phó Thiên Thiên.
Vì mãi mà không bắt được ông cụ Phó, bọn em sợ ảnh hưởng đến kế hoạch của anh nên nghĩ rằng bắt con nhỏ này cũng có thể mang ra uy hiếp Phó Thiên Thiên.
Bị bắt cóc, Phó Linh Nguyệt vô cùng sợ hãi.
Sau khi bị đưa đến đây, cô ta càng tuyệt vọng hơn và cho rằng mình sẽ chết chắc.
Sau khi hai cánh tay cô ta được tự do trở lại, hắn mỉm cười nhìn cô ta và đưa tay về phía cô ta:
Cô Phó, chúng ta hợp tác vui vẻ!


Cô ta cử động cánh tay đã cứng đờ rồi bắt tay với Dê Đen, nở nụ cười nham hiểm:
Hợp tác vui vẻ!


Chập tối, vì có hẹn với Bùi Diệp nên Phó Thiên Thiên chuẩn bị đi ra ngoài.

Chân Dương ở lại chơi với ông cụ Phó.

Trước khi ra khỏi nhà, cô cứ luôn cảm thấy bất an.

Lúc ông cụ Phó tiễn cô đến cổng biệt thự, cô bèn dặn ông.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.