• 453

Chương 535: Tôi đàn với anh


Những thứ đẹp đẽ thường khiến người ta cảm thấy thích thú, nhạc hay cũng khiến cho lòng người khoan khoái.

Cô không biết Bùi Diệp đang đàn 8bản nhạc gì, chỉ biết là nó khá hay, nhưng giai điệu hơi nhẹ nhàng, không đủ mạnh mẽ.
Phó Thiên Thiên:
...
Có điều không bắt cô phải nhớ nốt nhạc và học âm luật, chỉ cần cử động theo ngón tay anh thì quá đơn giản.
Cô trả lời rất thoải mái:
Được!
Bùi Diệp mừng như mở cờ trong bụng.
Bùi Diệp vừa bó tay vừa đau lòng nhìn cô, nhưng trong mắt vẫn toát lên vẻ cưng chiều.

Chơi piano cũng cần ấn, nhưng sức chịu đựng của cây đàn này quả thật quá yếu, không trách em được.
Màn biểu diễn đôi mà anh vốn dĩ tha thiết ước mơ cứ thể trở thành...
thảm họa.
Cùng người con gái mình yêu ngồi trước piano đàn một bản nhạc hay, đây là ước mơ từ thời đi học của anh.
Bây giờ cuối cùng ước mơ đó cũng sắp thành hiện thực.
Bất kể khi nào và ở bất cứ đâu, tư thế của cô cũng đĩnh đạc, nghiêm túc.
Cô cúi đầu nhìn Bùi Diệp:
Anh gọi tôi lên đây làm gì?
.
Thấy Bùi Diệp ấn phím trắng của piano, cô cũng ấn theo.
Anh chuẩn bị ấn phím thứ hai thì đột nhiên có một tiếng
rắc
vang lên.
Tất nhiên, cô chỉ nghĩ thầm thế thôi chứ không nói r3a.
Đang đàn giữa chừng thì người đàn ông ngồi trước piano đột nhiên dừng lại, đưa tay ra hiệu cho cô, ý bảo cô lên sân khấu.
Khi nghe Bùi Diệp nói câu đó, mọi người đều cảm thấy mình đang bị tra tấn.
Rõ ràng là Phó Thiên Thiên đã ấn quá mạnh, cái gì mà sức chịu đựng của cây đàn quá yếu chứ? Anh Bùi, anh dám nhìn vào lương tâm của mình nói phím đàn tự hỏng không? Sáng nay bọn họ đã kiểm tra cây đàn, nó không có bất cứ vấn đề gì, sức chịu lực cũng rất tốt.
Vì toàn bộ bàn phím piano đã sập nên không thể chơi đàn được nữa.
Ngoài đàn piano ra, Bùi Diệp còn chuẩn bị loại nhạc cụ khác.
Tuy nhiên nhìn tình huống trước mắt, Phó Thiên Thiên không hiểu âm luật, dù anh có lấy nhạc cụ khác ra, cô cũng không thể chơi được.
Nghĩ vậy, anh liền dẫn cô trở lại chỗ ngồi.
Trước khi phím đàn rơi xuống, chính cô đã ấn phím.
Không những thế, nhìn từ thể ấn phím của cô, xem ra cô đã ấn rất mạnh.
Vì Bùi Diệp cứ nhìn ngón tay của cô nên Phó Thiên Thiên bỗng có phần chột dạ, bèn rụt tay về.

Ồ, hóa ra ấn phím đàn không cần ấn mạnh cũng được.
Cô lẩm bẩm.
Thật là khiến người ta không thể tin được là một cô gái lại có sức mạnh như thế.
Trong số nhân viên phục vụ, có người nói nhỏ.
Cô nửa tin nửa ngờ nhìn anh rồi từ 6từ đứng dậy đi đến rìa bục sân khấu bên cạnh cây đàn piano.
Sân khấu cao khoảng 50cm, Phó Thiên Thiên nhún nhẹ mũi chân, nhẹ nhàng nhảy lê5n sân khấu rồi đi tới bên cạnh chiếc piano.
Anh nhích mông sang bên rồi vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.
Cô liền ngồi xuống chỗ anh ra hiệu.
Thiên Thiên à, em không cần phải áy náy.
Lời nói của anh khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Tiếng phím đàn sập xuống thu hút sự chú ý của nhân viên phục vụ trong nhà hàng, ai nấy đều khiếp sợ chạy tới xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Phó Thiên Thiên ngẩn người nhìn những phím đàn rơi xuống đất.
Khi đó, ngón trỏ của cô vẫn giữ nguyên tư thế ấn xuống.
toàn bộ phím đàn đều bị bung ra khỏi giá đỡ và rơi thẳng xuống đất.
Anh còn chưa chạm tay vào phím đàn, làm sao phím đàn có thể rơi khỏi giá đỡ được? Hơn nữa, cây đàn trước mặt anh là một cây đàn có thương hiệu, không thể dễ dàng bị hỏng, nhất là chuyện phím đàn cứ thế rơi xuống đất thể kia càng là điều không thể tưởng tượng được.
Anh trơ mắt nhìn toàn bộ phím đàn của cây piano càng lúc càng cách xa các ngón tay của mình.
Hóa ra...

Lần đầu tiên tôi nghe có người chơi piano mà làm sập phím đấy.

Phải ấn mạnh cỡ nào nhỉ?

Đúng thế, đúng thế.
Hai ánh mắt lạnh lùng bắn về phía bọn họ từ trên sân khấu.
Bọn họ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám nhiều chuyện nữa.
Đây là loại đàn đểu gì thế, sao lại dễ hỏng như vậy.
Cô chỉ ấn phím đàn thôi mà, sao phím đàn lại rơi ra chứ? Bùi Diệp liếc nhìn ngón tay của thủ phạm là Phó Thiên Thiên.

Tôi không biết.
Anh cười dịu dàng:
Để anh dạy em.
Phó Thiên Thiên:
...
Cô có thể không học không?
Cô còn chưa kịp nói thì Bùi Diệp đã nắm tay cô đặt lên phím đàn:
Như thế này, em đặt ngón tay ở đây, cứ làm theo anh, anh ấn phím nào thì em ấn phím đó.

Anh vui vẻ ấn ngón trỏ tay phải của mình xuống.
Về phương diện bắt chước người khác, Phó Thiên Thiên học rất nhanh.
Nhìn những phím đàn piano trắng đen xen kẽ trước mắt, không biết vì sao đột nhiên cô lại cảm thấy hơi đau đầu chóng mặt.

Em biết đánh đàn không?
Bùi Diệp hỏi cô.
Thấy 9vậy, Phó Thiên Thiên hơi khó hiểu chỉ vào mũi mình.
Bùi Diệp mỉm cười tao nhã, gật đầu với cô.
Anh hơi tiếc nuối khi nhìn về chiếc piano.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.