• 360

Chương 536: Muốn dỗ anh vui sao?


Cô nói muốn đàn với anh chỉ là muốn anh vui thôi.

Nếu anh cho người mang cây đàn khác tới thật, dù phím đàn không hỏng thì kết 8quả e rằng cũng sẽ không tốt đẹp.

Với anh, mặc dù được chơi piano với người mình yêu là giấc mơ, nhưng anh muốn giữ mãi cái đẹ3p trong giấc mơ ấy nơi đáy lòng để nó không bị phá hỏng.
Nhân viên phục vụ đã bày những món ăn ngon lên.
Cô thấy trước mặt toàn là những món mình thích, nhưng món tôm cô thích nhất lại để bên phía Bùi Diệp.
Còn Bùi Diệp sau khi ngồi xuống ghế thì tiện tay kéo đĩa tôm lại gần, lấy một cái bát con và bắt đầu bóc tôm.
Việc cô không hiểu âm luật và ngũ âm không hoàn chỉnh là sự thật, nói ra điểm yếu kém của mình không có gì đáng xấu hổ cả.
Anh nhíu mày:
Vì thế, em cũng không thích chơi đàn piano?
Cô lại gật đầu.
Anh hơi nhếch miệng:
Vậy sao em lại nói muốn đàn với anh?
Cô trầm ngâm giây lát:
Nhìn dáng vẻ vừa rồi của anh, nếu tôi không đàn với anh thì chắc là anh sẽ rất thất vọng.
Bùi Diệp nheo mắt:
Vậy nên, vừa rồi em nói sẽ đàn với anh là muốn dỗ anh vui?
Cô suy nghĩ cẩn thận rồi gật đầu.
Phó Thiên Thiên thích ăn tôm, nhưng lại không thích bóc tôm.
Mỗi lần cô và Bùi Diệp ăn cơm cùng nhau, anh đều nhận nhiệm vụ bóc tôm.
Việc này dường như đã trở thành một thói quen.

Không đàn nữa.
Đã có những lời khi nãy của cô, dù cả đời cô không chơi đàn piano với anh, anh cũng không cảm thấy tiếc nuối.
Phó Thiên Thiên lấy làm lạ nhìn sườn mặt của người đàn ông đang dắt mình đi.
Người đàn ông này thật hài hước, trước đó còn không vui vì cô làm hỏng đàn, bây giờ đột nhiên lại vui vẻ.
Phó Thiên Thiên chớp mắt, nhìn anh để con tôm đã bóc vỏ vào trong bát:
Động tác bóc tôm của anh cũng rất đẹp.
Mỗi lần nhìn anh bóc tôm, cô đều cảm thấy thích thú.
Bùi Diệp:
...
Cô khen anh như vậy là muốn sau này anh bóc tôm cho cô phải không? Bùi Diệp dở khóc dở cười, sau đó nói với cô bằng giọng cưng chiều:
Chỉ cần em thích, sau này anh sẽ thường xuyên bóc tôm cho em xem.
Con tôm: Giữa chúng ta có thù oán gì mà anh cứ phải lột vỏ tôi?q Khi Bùi Diệp nói câu này, nét mặt của Phó Thiên Thiên trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Cô hào sảng đáp:
Được!
Được vợ khen, anh càng có động lực, chỉ một lát mà đã bóc đầy một bát tôm nhỏ rồi đặt ở trước mặt cô:
Cô vợ trẻ, em từ từ thưởng thức nhé.

Xem ra mắt thẩm mĩ của cô có vấn đề, tay thể này mà cũng đẹp sao? Trước đây anh cũng từng nghe người ta nói rằng tay anh rất đẹp.
Lúc đó anh không quan tâm, nhưng bây giờ cô khen tay anh đẹp, anh cảm thấy rất vui.
Ít nhất là có một bộ phận trên cơ thể anh khiến cô đặc biệt thích, đúng không?
Chỉ có tay đẹp thôi sao?
Anh hỏi với vẻ không hài lòng cho lắm.

Sao anh lại nhìn tôi như vậy?
Bùi Diệp chống cằm, ung dung quan sát khuôn mặt cô:
Thiên Thiên, em không hiểu âm luật, vả 5lại...
ngũ âm của em cũng không hoàn chỉnh, đúng không?

Vâng.
Cô thừa nhận.
Từ trước đến nay cô luôn ăn ngay nói thật, một là một, hai là hai.
Nhận được câu trả lời chắc chắn, anh rất hài lòng, nắm lấy tay cô.

Chúng ta đi ăn cơm thôi.


Không đàn nữa à?

Đàn ông quả là hay thay đổi.
Hai người ngồi trong sảnh lớn.
Đèn trong sảnh vẫn tắt nhưng khi họ trở lại bàn, giữa bàn đã có thêm hai ngọn nến.
Có câu nói đó của Phó Thiên Thiên là đủ rồi.
Anh cười tủm tỉm9 nhìn gương mặt xinh đẹp của cô hồi lâu sau vẫn không nói câu nào.
Ánh mắt của anh khi nhìn cô quá nóng rực khiến cô hơi hoảng6.
Anh bóc tôm rất kĩ, không làm hao chút thịt tôm nào.
Anh đã phát hiện ra ánh nhìn của cô, bèn vui vẻ mỉm cười và nhìn lại cô.

Thiên Thiên, sao em lại nhìn anh chằm chằm thế?
Phó Thiên Thiên khen anh:
Tay anh rất đẹp.
Bùi Diệp cúi đầu nhìn lướt qua tay mình, trên ngón tay dính chút vỏ tôm.
Cô nhìn anh mà không nói gì, chỉ gắp tôm bỏ luôn vào miệng.
Bữa ăn diễn ra khá vui, nếu bảo Phó Thiên Thiên nói ra một thiếu sót trong bữa ăn này thì là, ánh sáng trong nhà hàng quá ảm đạm.
Sao phải dùng nên để chiếu sáng? Muốn trở về thời cổ đại sao? Sau khi dùng bữa xong, Bùi Diệp đứng dậy và đi đến trước mặt cô, cúi đầu và chống tay ở hai bên thành ghế của cô.
Từ nhỏ Bùi Diệp đã được giáo dục và dạy dỗ đàng hoàng, cử chỉ và lời nói của anh đều mang khí chất quý tộc, hai bàn tay anh thon dài rất đẹp.
Ngay cả khi làm công việc kém thanh lịch như bóc tôm, trông anh vẫn vô cùng thích mắt.
Phó Thiên Thiên vô thức nhìn chăm chú động tác bóc tôm của Bùi Diệp, những con tôm đỏ tươi sau khi vào tay anh liền trở nên trắng mẩy.
Anh đột ngột tới gần nên cô vô thức ngả người ra sau, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.

Đôi mắt anh sâu như hố đen, dường như có thể hút người ta vào đó.

Yết hầu của anh chuyển động, hơi thở mập mờ quẩn quanh giữa hai người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.