• 360

Chương 537: Lửa lớn ngập trời


Em chắc chắn là buổi chiều điện thoại của ông vẫn đầy pin, không thể nào hết pin được.

Chẳng phải chị đã nhắc hai ông cháu là t8ối nay ở bên trong biệt thự, không được đi đầu sao? Sao ông vẫn đi ra ngoài?

Ông nội lén chuồn đi nhân lúc em đi vệ sinh.
3
Em không thấy ông trong nhà, đi hỏi người giúp việc mới biết.

Trước khi đi, ông có làm gì không?

Em nghe người giúp việc9 nói, trước khi đi ông nội có nhận một cú điện thoại, sau khi nghe máy xong liền đi ra ngoài.

Được, chỉ biết rồi.
Phó Thiên T6hiên ngẩng đầu nhìn Bùi Diệp.

Không biết anh đã đứng dậy từ lúc nào, nhiệt độ nóng rực trong mắt anh đã giảm bớt mấy phầ5n, thay vào đó là về nghiêm túc.
Cô nhìn Bùi Diệp:
Người gọi điện thoại công cộng là nam hay nữ?

Theo hình ảnh của một camera giám sát gần đó, tuy không thể nhìn rõ mặt nhưng nhìn dáng người thì là nữ.
Có lẽ cô đã đoán ra.
Ngoài cô ta ra, không ai có thể khiến ông làm trái lời dặn của cô, bất chấp việc sẽ bị cô mắng, dù nguy hiểm vẫn đi ra khỏi nhà.
Người đó chỉ có thể là Phó Linh Nguyệt.
Nếu người gọi điện cho ông thật sự là cô ta, cô sẽ không nhân từ nữa.
Khoảng nửa tiếng sau, xe dừng lại.
Nơi này là một là nhà máy lọc dầu bỏ hoang, mùi dầu thải bốc lên khắp nơi khiến người ta ngạt thở.
Bùi Diệp lại nói:
Anh đã huy động toàn bộ lực lượng truy tìm vị trí chiếc xe đã chở ông đi rồi.
Phó Thiên Thiên khẽ gật đầu.
Cô có dự cảm rằng cuộc truy tìm này sẽ không có kết quả.
Nhưng anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bất cứ kẻ nào muốn đe dọa vợ anh.
Khi đến ngã tư được chỉ định, có người đi tới và dẫn cô lên một chiếc xe ô tô, sau đó chiếc xe cẩn thận tránh hầu hết các camera giám sát và chạy về phía ngoại ô thành phố.
Kết thúc cuộc gọi, đối phương ra khỏi bốt điện thoại và lên một chiếc ô tô không biển số rời đi.
Anh càng nói, sắc mặt của cô càng tối đi.
Ông nội đã bị bắt cóc, bọn họ còn không biết kẻ nào đã làm việc này.
sức quen thuộc với ông.
Một gương mặt gần như bị biến dạng hiện lên trong đầu cô.
Người đàn ông cười đáp:
Cô Phó, cô đi xe đến ngã tư đại lộ số 4 và đại lộ số 5, tôi có xe ở đó đợi cô.
Khi đến nơi, người của tôi sẽ đưa cô đi.
Anh hít sâu một hơi, nắm chặt tay cô:
Mọi thứ em đều phải cẩn thận nhé.
Cô khẽ nhếch khóe môi:
Ừm.
Bùi Diệp buông tay cô ra rồi trơ mắt nhìn cô lên một chiếc taxi.
Sau đó anh lập tức gọi một cú điện thoại:
A lô, lập tức sử dụng quyền hạn cao nhất của thành phố để lần theo Phó Thiên Thiên bằng camera giám sát.
Anh tin tưởng vào thực lực của vợ anh, cũng tin rằng sau khi cô đi đến đó, người chịu thiệt chắc chắn sẽ là những người kia.
Tuy anh không thích bị người khác quấy rầy trong lúc thân mật với cô, nhưng bây giờ ông cụ Phó đột nhiên mất tích là việc không thể trì hoãn.
Sau khi cô cúp máy, anh liền gọi điện cho các thành viên đội vệ sĩ nhà họ Bùi đang canh gác ở gần nhà họ Phó.

Thiên Thiên!
Bùi Diệp ngăn cô lại.
Cô khó hiểu nhìn anh.
Nếu đối phương đã hạ quyết tâm bắt cóc ông nội, còn lừa ông ra ngoài một cách không ai hay biết thì đã lên kế hoạch kín kẽ nhất.
Hơn nữa, người có thể gọi ông ra khỏi nhà không thể nào là người ngoài mà phải hết
Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp rời khỏi nhà hàng, còn chưa ra tới cửa thì điện thoại của cô lại đổ chuông, hai người cùng dừng bước.
Hai người nhìn thoáng qua số điện thoại trên màn hình rồi đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó, anh lại gọi cho công ty truyền thông.
Đợi anh nói chuyện điện thoại xong, Phó Thiên Thiên nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh:
Ông tôi bị bắt cóc thật sao?

Người của đội vệ sĩ đã tận mắt nhìn thấy ông lên một chiếc ô tô.
Vừa xuống xe, Phó Thiên Thiên liền cau mày lại.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt tập trung sự chú ý của mình.
Khi rẽ ra khỏi biệt thự, chiếc xe đã cắt đuôi người của anh.
Người gọi điện cho ông đã sử dụng điện thoại công cộng, địa chỉ cuộc gọi là ở vùng ngoại ô phía Đông Nam thành phố.

Là Phó Thiên Thiên phải không?
Một giọng nam kì lạ vang lên từ đầu dây bên kia.
Cô hỏi thẳng:
Ông nội của tôi đang ở trong tay anh đúng không?
Câu hỏi đột ngột này khiến người đàn ông im lặng giây lát, cuối cùng cười nói:
Cô Phó quả nhiên thông minh, đã đoán ra ngay được.
Đúng vậy.
Hắn thoải mái thừa nhận:
Ông cụ Phó đang ở chỗ tôi.

Anh muốn gì?
Phó Thiên Thiên lạnh lùng nói:
Tống tiền sao?
Tiếng cười của người đàn ông càng càn rỡ hơn:
Tống tiền thì quá tục, đương nhiên là tôi không cần tiền.
Cô nhíu mày:
Không cần tiền, vậy anh bắt ông nội tôi để làm gì?

Rất đơn giản, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô Phó, thế nên tôi mới mời ông nội của cô tới trước.
Nếu cô nể mặt chịu đến, tất nhiên là chúng tôi sẽ lập tức thả ông cụ ra.
Phó Thiên Thiên không nhiều lời với đối phương:
Địa chỉ!

Cô bắt máy không do dự.

A lo.

Tất nhiên, tôi chỉ muốn gặp một mình cô thôi.
Dứt lời, gã nọ liền cúp máy.
Còn Phó Thiên Thiên đi thẳng ra đường lớn.
Sau đó cô thình lình mở mắt ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.