• 360

Chương 553: Mục tiêu của đối phương...


Cậu bé cũng đưa tay ra và đặt chiếc hoa tai vào lòng bàn tay cô, nhưng lại không rút tay về mà cứ thế nắm lấy tay cô.

Cùng8 lúc đó, Phó Thiên Thiên cảm thấy con người của cậu bé có màu sắc khác thường, toàn bộ đôi mắt đều trống rỗng vô hồn, trông như m3ột người khác.

Trong lúc cậu bé nắm tay cô, cô cũng cảm nhận được một luồng sức mạnh phát ra từ cậu.
Phó Thiên Thiên nhất thời muốn vỗ lên5 đỉnh đầu cậu.
Cô vừa định ra tay thì đôi mắt vô hồn của cậu bé dường như đột nhiên có hồn trở lại, thốt ra tiếng kêu đau đớn:
Chị ơi...
cứu em, em...
Người đàn ông đứng bên cửa sổ nhanh chóng
biến mất khi hai người họ lao tới.
Lúc này Phó Thiên Thiên cảm thấy tinh thần và sức lực trong cơ thể mình dường như sắp bị rút cạn.
là cô.
Phó Thiên Thiên càng lúc càng khó chịu, nhưng điều vang vọng trong đầu cô lại là giao hẹn giữa cô và Bùi Diệp.
Hiện đã là bảy giờ hai mươi phút, còn bốn mươi phút nữa là tám giờ.
Đây là cửa sau của Trung tâm Thương Giai, gần đó xe cộ hầu như rất thưa thớt, phải đi bộ một quãng đường dài mới đến ngã tư có xe qua lại.
Không biết khi nào Ngô Danh và Tăng Nguyệt Nguyệt mới trở lại.
Phó Thiên Thiên dựa vào ý chí cuối cùng đi đến chiếc xe máy gần đó.
Cậu bé này vô tội.
Nếu giết cậu để tự cứu mình thì cô không thể làm được.
Tình huống bất thường giữa Phó Thiên Thiên và cậu bé đã thu hút sự chú ý của Ngô Danh và Tăng Nguyệt Nguyệt đang ở bên cạnh.
Phó Thiên Thiên lại lảo đảo dữ dội lần nữa, nhanh chóng nhổ cây kim đâm vào tay mình ra nhưng đã quá muộn.
Cảm giác tê dại từ vị trí bị kim châm mau chóng lan ra khắp toàn thân.
phương...
Sau đó, cậu bé đang đứng trước mặt cô đột nhiên trợn trừng hai mắt rồi ngã xuống đất.
Lúc cậu ngã xuống, cô cũng lảo đảo như thể mất hết sức lực, phải vịn vào bức tường bên cạnh mới có thể gắng gượng đứng vững.
Bất thình lình có một bóng dáng nguy hiểm nhanh chóng đến gần cô.
Từ xa, cô trông thấy một bóng người đen sì đang đứng trong tòa nhà gần đó và nhìn chằm chằm về phía bên này.
Cô nhìn thẳng về phía đó, Ngô Danh và Tăng Nguyệt Nguyệt cũng đồng thời nhìn theo.
Không cần cô lên tiếng, hai người họ đã hiểu ý của cô và lập tức chạy về phía đó.

Thiên Thiên, cậu sao vậy?

Đội trưởng, có chuyện gì thế?
Sức lực trong người cô nhanh chóng biến mất, cô cảm thấy ý thức của mình bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nếu có người khống chế cậu bé thì kẻ đó hẳn là sẽ ở gần đây.
Bằng ý chí mạnh mẽ, cô đưa mắt nhìn xung quanh.
Chủ xe đúng lúc đang bận làm gì đó bên cạnh mà quên rút chìa khóa xe.
Cô ngồi lên xe, nổ máy rồi cho xe chạy đi luôn.
Lúc này Tăng Nguyệt Nguyệt và Ngô Danh đã trở lại, còn chủ xe cũng phát hiện ra.
Phát hiện bóng người áp sát từ phía sau, cô lật tay bóp cổ kẻ đó.
Hắn trực tiếp nghênh đón bàn tay của cô.
Cùng lúc đó, cô dồn thêm lực vào bàn tay, bóp nát xương cổ của hắn.
em khó chịu quá! Chị ơi, cứu em với!
Sự đau đớn trên người cậu không phải là giả vờ.
Có người đã
giở trò
trên người cậu, thao túng cậu và khiến cậu trở thành phương tiện để tấn công cô.
Cô rụt bàn tay vốn định vỗ lên đỉnh đầu cậu bé lại.
Trước khi ngã xuống, một tay của hắn nhanh chóng ấn vào cổ tay cô, một vật có hình dạng như mũi kim đâm vào cổ tay cô.
Khi phát hiện ra hành động của đối phương, Phó Thiên Thiên định rút tay lại nhưng cả người cô đã không còn chút sức lực nào vì sự thay đổi của cơ thể vừa rồi.
Trước khi ngã xuống, người kia nở nụ cười giống như âm mưu đã thành công.
Khi cô cảm thấy sinh mệnh của bản thân sắp kết thúc, chiếc vòng ngọc trên cổ tay trái bỗng ấm lên, truyền cho cô sự ấm áp.
Cô cảm nhận được bàn tay cậu bé đang nắm lấy tay trái của cô cũng buông lỏng phần nào, ánh sáng trong mắt cậu trở nên rõ ràng hơn.
Nhân cơ hội đó, cô bèn rút tay về.
Luồng sức mạ9nh vô hình ấy quần lấy tay cô, hút năng lực trong người cô vào cơ thể cậu bé, khiến bàn tay của hai người trở nên không thể tách 6rời.
Bất luận cô rút tay thế nào cũng không rút được.
Cậu bé này...
Anh ta hét toáng lên về hướng Phó Thiên Thiên:
Này, xe máy của tôi mà, đồ chết bầm nào đã chạy xe máy của tôi đi thế?
Hai người kia trố mắt nhìn nhau, tất nhiên là sẽ không bước tới thừa nhận rồi.

Họ lo lắng nhìn theo Phó Thiên Thiên.


Tình trạng hiện giờ của đội trưởng không tốt, sao có thể lái xe được chứ?

Chẳng phải anh lái xe tới sao? Mau lên, chúng ta nhanh chóng đuổi theo cô ấy!
Tăng Nguyệt Nguyệt vỗ vào gáy Ngô Danh.


Ừ, phải! Đi thôi!
Phó Thiên Thiên cho xe chạy thẳng một mạch về phía trước.

Trên đường, ý thức của cô đã lơ mơ, cô đang chống đỡ cơ thể bằng ý chí mạnh mẽ của mình để nắm chắc tay lái.

Khi đã gần đến khách sạn, trước mắt cô chợt tối sầm, cả người và xe cùng đổ ập xuống đất.

Bởi vì bên cạnh là bãi cỏ nên cô không bị thương nặng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.