• 360

Chương 558: Không muốn ghi công à?


Cũng phải! Phó Thiên Thiên và nhận lệnh của thủ trưởng Cận ra ngoài thi hành nhiệm vụ, nhưng cô vừa trở lại đã nằm trên giư8ờng bệnh, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.

Đương nhiên Bùi Diệp rất giận thủ trưởng Cận, không nhận điện th3oại của ông cũng là điều hợp tình hợp lý.

Thủ trưởng Cận cảm thấy rất kỳ lạ.
Trước đó bọn họ đã kiểm tra camera của tòa nhà đối diện vào thời điểm xảy ra vụ việc.
Vốn dĩ tình trạng sức khỏe của Phó Thiên Thiên vốn dĩ không nghiêm trọng đến vậy, nhưng sau khi họ bị trúng kể
điệu hổ ly sơn
, có kẻ đã đánh lén cô, một cây kim cắm vào cổ tay cô và đã khiến tình trạng của cô trở nên nghiêm trọng hơn.
Các bác sĩ đã kiểm tra cổ tay Phó Thiên Thiên và chắc chắn rằng cây kim đó đã phá hủy tinh thần và cơ thể.

A lô, thủ trưởng Cận ạ.
Ngô Danh cung kính gọi.

Phó Thiên Thiên có ở bên cạnh cậu không?
Anh ta im lặng một lát rồi đáp:
Có ạ.

Tôi gọi điện cho cô ấy, sao cô ấy mãi không bắt máy thế? Bảo cô ấy nghe điện thoại đi!
Thủ trưởng Cận hơi cất cao giọng.
Trong suy nghĩ của ông, để Phó Thiên Thiên xử lý những vụ khủng bố và bắt cóc con tin đơn giản kiểu này là quá dễ dàng.
Sau khi tích cóp công lao đến một mức độ nhất định, ông sẽ lại xin cấp trên thăng cấp cho cô đúng thời hạn.
Vậy mà
Đồ kẻ cướp
kia lại bắt đầu kiêu ngạo, không nhận điện thoại của ông, giận dỗi với ông, ông phải
chỉnh
cô một trận mới được.
Thủ trưởng Cận vừa dứt lời, Ngô Danh liền nói:
Đội trưởng đang ở bên cạnh tôi nhưng cô ấy không thể nghe điện thoại của thủ trưởng được ạ.

Sao vậy? Cô ấy không muốn ghi công à?

Đội trưởng...
Giọng Ngô Danh khàn đi:
Hiện đang hôn mê ạ...
Sau đó anh ta kể lại ngắn gọn tình hình trong bệnh viện cho thủ trưởng Cận.
Nhưng vì bên cảnh sát thương vong quá nhiều nên ông mới cử cô đến đó.
Lẽ ra cô đã nhanh chóng xử lý xong việc rồi mới phải.
Với tính cách của cô, chỉ cần xử lý xong việc là cô sẽ gọi điện cho ông ngay lập tức.
Ngay khi anh ta vừa mới nói xong thì có tiếng gõ cửa vang lên ngoài phòng bệnh.
Một thành viên của đội vệ sĩ nhà họ Bùi bước vào:
Thưa cậu chủ, kẻ dẫn dụ cậu Ngô và cô Tăng tại Trung tâm Thương Giai khoảng hai tiếng trước đã bị tóm ạ.

Hai người Ngô, Tăng đều giận dữ ra mặt.
Tuy nhiên vừa nhìn thấy Phó Thiên Thiên vẫn nằm im trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, anh ta lại cảm thấy buồn rầu.
Anh ta thuật lại nội dung cuộc trò chuyện với thủ trưởng Cận cho Tăng Nguyệt Nguyệt nghe.
Đôi lông mày nhíu chặt của cô ấy cũng giãn ra phần nào.
Sau khi điện thoại đổ chuông, anh ta giật 5bắn đến nỗi suýt nữa nhảy dựng lên.
Chuông điện thoại của Phó Thiên Thiên vừa ngừng reo thì di động của anh ta liền đổ chuông, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng đoán được cuộc gọi này là của thủ trưởng Cận.
Anh ta liếc nhìn Bùi Diệp, sau khi chắc chắn anh không nhìn mình ánh mắt khác thường, anh ta mới dám nhấn nút nghe, tiện thể mở cửa đi ra khỏi phòng bệnh.
Gọi liền ba lần mà vẫn không 9có ai bắt máy, ông đã hơi sốt ruột.
Trước kia mỗi khi đi thi hành nhiệm vụ, cô chưa bao giờ không nhận điện thoại 6của ông như lúc này.
Ông suy nghĩ một lát rồi gọi cho Ngô Danh.
Nghe anh ta nói xong, ông nổi giận:
Kẻ nào dám động đến ái tướng của tôi, tôi tiêu diệt kẻ đó! Ngô Danh, cậu và Tăng Nguyệt Nguyệt hiểu rõ tình hình lúc đó, hai người tạm thời không cần phải về quân khu, cứ ở lại hợp tác với Bùi Diệp để điều tra kẻ chủ mưu đứng sau vụ tấn công Phó Thiên Thiên đi.


Rõ!

Sau khi nhận được sự đồng ý của thủ trưởng Cận Ngô Danh thở phào nhẹ nhõm rồi trở lại phòng bệnh.
Có điều ông đã đợi ba tiếng đồng hồ mà vẫn không nhận được điện thoại của cô.
Bởi vậy ông mới sốt ruột và gọi cho cô để hỏi rõ tình hình
Đồ kẻ cướp
Phó Thiên Thiên này luôn như vô tình mà cố ý muốn tranh công để đòi ông thăng cấp.
Ông đang nghĩ sẽ báo cáo lên cấp trên, ghi công cho cô sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Bùi Diệp đứng dậy, nhìn lướt qua hai người Ngô, Tăng với ánh mắt dữ tợn.
Cả hai bất giác cúi đầu, chột dạ không dám nhìn vào mắt anh.
Mặc dù kẻ kia rất đáng căm hận nhưng hai người họ đã rời khỏi Phó Thiên Thiên trong tình huống cô đang gặp nguy hiểm.
Nếu họ cảnh giác hơn thì đã không bị trúng kế của kẻ đó, và có lẽ chuyện này đã không xảy ra.

Họ thà là người nằm trên giường bệnh lúc này chứ không muốn người đó là Phó Thiên Thiên.

Nhưng trên thế gian này không có thuốc hối hận để uống.

Ngô Danh và Tăng Nguyệt Nguyệt vốn dĩ cũng muốn đi cùng Bùi Diệp để xử lý kẻ đã dẫn dụ họ khi đó, nhưng họ không có can đảm lên tiếng.

Cuối cùng, Bùi Diệp lạnh lùng nói:
Hai người ở lại đây trong Thiên Thiên, bảo vệ cô ấy.

Nếu hai người lại phạm sai lầm khiến cô ấy có bất cứ sơ suất nào, tôi sẽ không tha cho hai người đâu.
Hai người khẽ run lên rồi đồng thanh đáp:
Vâng!
Bây giờ dù trời có sập xuống, họ cũng sẽ không rời Phó Thiên Thiên nửa bước.

Có Bùi Diệp ở đây, kẻ đã dụ họ rời đi khiến Phó Thiên Thiên bị tập kích sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.