• 360

Chương 559: Ngứa ngáy khó chịu


Một người đàn ông gầy gò nhỏ thó bị bắt phải ngồi dưới ánh đèn chùm mờ ảo.

Sáu người đàn ông to con vạm vỡ đứng bên8 cạnh hắn.
Sau đó mạch máu khắp cơ thể sẽ vỡ ra.
Cuối cùng, những con sau đó sẽ lao thẳng về tim theo dòng máu đã trào ra khỏi mạch rổi bao bọc toàn bộ trái tim, khiến cơ thể con người sau khi chết không bị thương ngoài da nhưng nội tạng lại bị gặm hết, tình trạng tử vong sẽ rất đỗi thê thảm.

Cậu chủ5!
.
Không hiểu tại sao, khi thấy người đàn ông đó bước vào, trong lòng kẻ kia chợt dâng lên dự cảm xấu.
Ngặt nỗi cơn ngứa ăn sâu vào máu và xương tủy như thế này khiến hắn không thể chịu đựng được.
Ngứa, ngứa quá! Lý Nẵng vừa cởi quần áo để gãi, vừa gặng hỏi Bùi Diệp:
Tại sao người tôi lại ngứa như vậy, anh đã cho tôi uống thứ gì?
Bùi Diệp thản nhiên trả lời:
Vạn trùng cắn tim, mày từng nghe nói về nó chưa?
Nghe thấy thế, đồng tử của Lý Năng bỗng nở to.
Nhưng thứ đó dường như có ý thức, nó lập tức lách qua đầu lưỡi của hắn, chui vào trong dạ dày.
Lý Năng thoáng ngẩn ra theo bản năng.
Có điều mục đích của Bùi Diệp và những người kia đều giống nhau nên hắn ta đoán ra ngay.
Hắn cười ranh mãnh:
Anh đoán xem!

Không nói đúng không?
Anh nhếch miệng cười lạnh lùng:
Xem ra, rượu mời không uống, mày lại muốn uống rượu phạt đây mà.
Lý Năng khịt mũi:
Các người cũng chỉ có những thủ đoạn đó mà thôi, cứ dùng hết đi.
Có người đi đến bên cạnh Bùi Diệp và báo cáo:
Cậu chủ, chúng tôi đã dùng tất cả công cụ tra tấn nhưng hắn vẫn rất cứng miệng, cứ cắn chặt răng không nói ra kẻ chủ mưu đứng sau.

Dù trên người hắn đã dính rất nhiều vết máu vì bị bọn họ tra tấn nhưng vẻ mặt hắn vẫn không hề sợ hãi. 3
Bất kể bọn họ có ép hỏi thế nào, hắn cũng không mở miệng.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, thấy vẻ mặt Bùi Diệp lộ ra một thoáng hung ác, hắn giật thót trong lòng, vội sở cổ họng mình:
Anh đã cho tôi nuốt cái gì?
Bùi Diệp lãnh đạm nhìn hắn:
Lát nữa mày sẽ biết ngay thôi.
Chẳng mấy chốc hắn đã cảm nhận được thứ trong dạ dày mình giống như đột nhiên nổ tung, biến thành vô số mảnh, thiêu đốt dạ dày hắn rồi dần dần lan khắp tứ chi, mạch máu và dây thần kinh trong cơ thể hắn.
Theo luồng hơi nóng lan tỏa khắp người, hắn cảm thấy ngứa ngáy toàn thân, giống như có vô số con sâu đang gặm cắn thành mạch máu của hắn, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Những con sâu đó rất nhỏ, chúng sẽ di chuyển với tốc độ nhanh nhất từ mạch máu li ti của dạ dày đến tất cả các bộ phận trên cơ thể.
Chỉ cần chỗ nào có mạch máu thì sẽ lập tức trở thành nơi bám của loại sâu độc đó.
Phải chịu đựng, nhất định phải chịu đựng.
Lý Nẵng thầm nhắc nhở chính mình như vậy.
Sớm muộn gì tao cũng sẽ điều tra ra thôi, mày có nói hay không thì kết quả cũng như nhau.
Nếu mày nói ra, tao sẽ cho mày chết nhanh hơn, còn nếu không nói...


Phải thì sao?
Hắn bướng bỉnh hất cằm hỏi lại anh.
Bùi Diệp chậm rãi đi đến trước mặt hắn:
Là ai bảo mày ra tay với Thiên Thiên?
Trước đó những người kia luôn gọi Phó Thiên Thiên là mợ chủ nên đây là lần đầu tiên Lý Nẵng nghe thấy tên của Phó Thiên Thiên.
Lý Năng khó khăn nói:
Cho dù có bị vạn trùng cắn tim, tôi cũng tuyệt đối không nói ra tin tức mà các người muốn nghe!
Bùi Diệp lạnh nhạt nhìn hắn.

Với thể lực của tao, muốn tìm ra kẻ đứng sau lưng mày là ai chỉ là vấn đề thời gian.
Hắn biết anh muốn nói gì.
Nếu hắn không nói ra thì chắc chắn sẽ phải chịu đựng cảm giác ngứa ngáy này hai tiếng đồng hồ.
Hắn vô thức đưa tay gãi.
Tuy nhiên, chỉ gãi ngoài da thì thì làm sao có thể xua tan cơn ngứa trong máu? Ngứa quá! Thật sự rất ngứa.
tao đành dùng cách khác vậy.
Lý Năng vẫn không hoảng hốt.
Hắn thấy Bùi Diệp lấy ra một chai thủy tinh màu đen từ trước ngực rồi mở nắp chai.
Sau đó anh bóp miệng hắn, dốc chai thuốc vào miệng hắn.
Hắn vô thức cưỡng lại, định dùng lưỡi đẩy nó ra.
Sáu người đàn ông chỉ đứng bên cạnh và nhìn chằm9 chằm vào hắn.
Không biết qua bao lâu, có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, gã đàn ông cau mày nhìn về phía phát6 ra âm thanh, còn sáu người kia thì đồng loạt cung kính cúi chào sau khi nhìn thấy người nọ bước vào cửa.
Móng tay hắn đã cào thành vô số vệt máu trên cơ thể nhưng cơn ngứa vẫn không dịu đi mà càng lúc càng nghiêm trọng hơn, khiến hắn sắp phát điên đến nơi.
Nếu chỉ là sự tra tấn thể xác thì hắn còn có thể chịu đựng được.
Bùi Diệp cười lạnh.

Nếu công cụ tra tấn bình thường đã không làm gì được mày...
Sau đó chúng sẽ bắt đầu gặm cắn mạch máu của con người.
Vì loài sâu này rất nhỏ nên tốc độ gặm cắn của chúng vô cùng chậm, phải mất hai giờ mới cắn thủng thành mạch máu.

Vạn trùng cắn tim
là một loài sâu cực kỳ biến thái.
Sau khi được thả vào trong cơ thể người, nó sẽ tách ra thành hàng chục nghìn con sâu.
Vẻ mặt Lý Nẵng càng thêm đắc ý.
Bùi Diệp nheo mắt nhìn hắn, hắn ngạo mạn nhìn thẳng vào mắt anh với vẻ không hề e sợ.
Lúc đối diện với đôi mắt lạnh buốt của Bùi Diệp, hắn có cảm giác mình như rơi vào hầm băng.
Anh thờ ơ nhìn người đàn ông đang ngồi dưới đất, lạnh lùng nói:
Mày là Lý Năng phải không?
Hắn chỉ hừ nhạt.
Nhưng sau khi lăn lộn dưới đất mười phút, hắn đã rơi vào tuyệt vọng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.