• 453

Chương 567: Tử xa trình diện


Tăng Nguyệt Nguyệt đang ngủ say, chợt cảm thấy có ai đó hôn lên trán mình, hai hàng lông mi của cô khẽ run lên, muốn mở mắt ra.

Trịnh Tiên 8giật mình, lập tức đứng thẳng dậy và nói với người bên cạnh:
Chúng ta đi thôi!


Lo lắng sẽ bị Tăng Nguyệt Nguyệt phát hiện việc mình đã h3ôn trộm, anh ta liền rời khỏi phòng bệnh cùng với hai người kia.
Bùi Diệp điên cuồng tìm kiếm tung tích của Phó Thiên Thiên khắp nơi, nhưng dù tìm thế nào cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của cô.
Sự biến mất của Trịnh Tiên khiến mọi người đều không hẹn mà cùng nghi ngờ anh ta có liên quan đến sự mất tích của Phó Thiên Thiên hay không.
Ba ngày sau, cuối cùng Tăng Nguyệt Nguyệt cũng tỉnh lại.
Một người trong số họ đã gỡ tay cô ấy ra.
Nhưng cô ấy nắm rất chặt.
Người nọ đã phải gỡ từng ngón tay của cô ấy ra khỏi tay của Phó Thiên Thiên.
Lông mi của Tăng Nguyệt Nguyệt chỉ khẽ run lên rồi trở lại trạng thái ban9 đầu, nhưng bàn tay cô vô thức sờ soạng bên mép giường, chạm vào tay Phó Thiên Thiên và nắm chặt lấy.
Trịnh Tiên và hai người anh ta dẫn t6heo đã rời khỏi bệnh viện theo lối an toàn.
Sau khi bọn họ rời đi, có vài người bước ra khỏi phòng bệnh bên cạnh rồi lặng lẽ đi vào phòng 5bệnh của Phó Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên cứ thể biến mất.
Sau khi sự việc xảy ra, Bùi Diệp sai người điều tra camera tại hiện trường nhưng hoàn toàn không nhìn thấy hình ảnh cô bị bắt như thể cô tự dưng biến mất vậy.
Ngoài ra, người mất tích còn có Trịnh Tiên.
Khi ngón tay cuối cùng được gỡ ra, Tăng Nguyệt Nguyệt vốn dĩ đang hôn mê lập tức tỉnh lại.
Vừa nhìn thấy có người muốn đưa Phó Thiên Thiên đi, cô ấy vô thức đứng dậy muốn ngăn họ lại.
Tuy nhiên, vừa cử động thì cô ấy liền loạng choạng, chỉ có thể kéo cánh tay đối phương, yếu ớt hỏi:
Các người là ai? Các người muốn đưa Thiên Thiên đi đâu?
Người đang bế Phó Thiên Thiên bèn đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh, đồng bọn của hắn lập tức ra tay với Tăng Nguyệt Nguyệt.
Chỉ cần nhìn thấy anh ta là họ sẽ giết chết luôn.
Để tránh cho bà cụ Bùi và ông cụ Phó lo lắng, Bùi Diệp đã giấu hai người họ về việc anh sai người đi điều tra tung tích của Phó Thiên Thiên.
Hai ông bà chỉ nghĩ là cô đang đi thi hành nhiệm vụ.
Trong lúc đó, bên quân đội và một thể lực khác cũng đang tiến hành tìm kiếm tung tích của cô.
Thủ trưởng Cận càng ngày càng sốt ruột.
Phó Thiên Thiên như biến mất trong không khí, dù cho các bên tìm kiếm thể nào cũng không tìm thấy dấu vết của cô.
Khi đó, Phó Thiên Thiên đã bị người ta đưa đi được mười phút, chỉ nhìn thấy cảnh các thành viên của đội vệ sĩ nhà họ Bùi đang chạy quanh phòng bệnh.
Bùi Diệp ngăn một người lại, hỏi:
Có chuyện gì vậy?
Nhìn thấy anh, người nọ tái mặt, đáp với giọng run rẩy:
Không...
không thấy mợ chủ đầu ạ.
Nghe nói Trịnh Tiên và Phó Thiên Thiên biến mất cùng ngày, cô ấy không tin là anh ta đã bắt Phó Thiên Thiên đi.
Trong khi tất cả mọi người đều cho rằng chính Trịnh Tiên đã bắt cóc Phó Thiên Thiên, chỉ có một mình Tăng Nguyệt Nguyệt không ngừng bảo vệ anh ta.
Vì chuyện này mà các thành viên của đội vệ sĩ nhà họ Bùi tự động đưa anh ta vào danh sách phải tiêu diệt.
Một ngày, hai ngày...
Một tháng...
hai tháng.
Nhìn cô đang nằm yên trên giường, họ đi thẳng tới và rút tất cả các ống cắm trên người cô, sau đó bế cô lên.
Phó Thiên Thiên đang hôn mê bất tỉnh nên không có bất cứ sự phản kháng nào.
Bởi vì Tăng Nguyệt Nguyệt nắm chặt tay cô nên mấy người kia không thể thuận lợi đưa cô đi.
Còn cô Tăng thì bị đâm, hiện đang trong phòng cấp cứu.
Bùi Diệp trợn mắt, túm lấy cổ áo anh ta:
Chẳng phải tôi đã bảo các anh trông nom mợ chủ cho cẩn thận, không được đi đâu sao? Sao Thiên Thiên lại biến mất?

Người nọ rầu rĩ nói:
Chúng tôi cũng không biết, vì xảy ra tình huống khẩn cấp nên chúng tôi chạy đi xử lí.
Đội trưởng Trịnh dẫn theo hai người mới ở lại canh gác trước cửa phòng bệnh.
Ai ngờ đến khi chúng tôi trở lại thì mợ chủ đã biến mất.

Trịnh Tiên đâu?


Lúc xảy ra chuyện, chúng tôi không nhìn thấy đội trưởng Trịnh, có lẽ anh ấy đã đi ra ngoài tìm mợ chủ.
Bùi Diệp giận dữ đẩy người nọ ngã xuống đất rồi sải bước đi về phía phòng bệnh của Phó Thiên Thiên.
Trong phòng bệnh không có dấu vết đánh nhau, vũng máu trên sàn là của Tăng Nguyệt Nguyệt để lại.
Tăng Nguyệt Nguyệt theo bản năng tránh né đòn tấn công của đối phương rồi quay người định nhấn chuông cấp cứu trên đầu giường.
Thấy vậy, những người kia liền rút dao găm từ trong tay áo ra đâm vào ngực cô ấy.
Cuối cùng, cô ấy chỉ có thể ôm vết thương đang chảy máu trên ngực phải của mình, trơ mắt nhìn những người đó đưa Phó Thiên Thiên đi mà không thể thốt ra lời nào.
Ngay khoảnh khắc đó, cô ấy cũng ngất lịm.
Trước khi hôn mê, cô ấy lẩm bẩm:
Đừng, Thiên Thiên...

Bởi vì có người gửi nhầm thông tin về chỗ ở của các chủ cũ nên sau khi Bùi Diệp phát hiện thông tin bị sai, anh lập tức trở lại bệnh viện.
Còn Phó Thiên Thiên vốn dĩ đang nằm trên giường bệnh giờ đã không thấy đâu.
Anh chỉ rời đi nửa tiếng ngắn ngủi mà cô đã biến mất.
Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai đã bắt cô đi?
Nửa năm đã trôi qua, các bên đều không tìm được tin tức nào của cô.

Nửa năm sau, văn phòng thị trưởng trong tòa thị chính.

Trước khi bước vào văn phòng, lúc đi ngang qua cửa, Tần Hàng nhìn thấy Vương An Dương đang đứng gác.


Có tin tức gì về cô ấy chưa?
Đây là câu anh phải hỏi mỗi khi chuẩn bị đi vào văn phòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.