• 360

Chương 566: Tôi xin lỗi


Một thành viên trong đội vệ sĩ thấy anh ta dẫn theo hai người lạ mặt bèn hỏi một câu theo bản năng:
Đội trưởng Trịnh, hai ngư8ời này là ai thế? Sao chưa từng thấy họ bao giờ?



À, đây là thành viên mới của đội vệ sĩ, cậu chủ vừa mới gọi tới.
3
Anh ta vừa nói dứt lời thì6 Ngô Danh đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn thấy anh ta đang canh gác ngoài cửa, Ngô Danh liền nói:
Đội trưởng Trịnh, tôi 5đi ăn cơm tối đây.
Vất vả cho anh rồi.
Đồng tử của Trịnh Tiên khẽ chuyển động:
Không vất vả đâu, sếp Ngô đi thong thả nhé!
Ngô Danh gật đầu rồi rời đi.
Trong phòng bệnh bây giờ...
Sau khi uống hai ngụm nước cho đỡ khô môi, Tăng Nguyệt Nguyệt trả lại cốc cho anh ta:
Cảm ơn anh, đội trưởng Trịnh.

Không cần khách sáo.
Anh ta nhận lại chiếc cốc nhưng không rời khỏi phòng bệnh mà đứng chờ bên cạnh Tăng Nguyệt Nguyệt, nhìn cô không chớp mắt.
Một lúc sau, thân trên của Tăng Nguyệt Nguyệt khẽ lảo đảo, cô day nhẹ trán và nghi hoặc:
Đầu tôi làm sao vậy nhỉ? Sao đột nhiên chóng mặt thể?
Trái tim Trịnh Tiên như bị dao cắt.
Có lẽ tôi không thể truyền năng lực cho cô ấy cũng là vì chất độc này.

Nếu cô ấy đã bị trúng độc thì hai người giải độc cho cô ấy đi!
Khóe miệng người đó giật giật:
Chúng tôi chỉ biết truyền năng lực chứ không biết giải độc.
Huống hồ chúng tôi không biết cô ấy đã trúng loại độc gì nên cũng không có cách giải độc.

Vậy phải làm thế nào?

Cậu chủ, chúng tôi đã làm xong việc ông chủ bảo chúng tôi làm.
Một lúc sau, có tiếng đánh nhau vang lên ở đầu cầu thang.
Mặt Trịnh Tiên chợt biến sắc.
Trong căn phòng trắng tinh, rất nhiều máy móc đang liên tục hoạt động, còn Phó Thiên Thiên vẫn nằm bất động trên giường.
Tăng Nguyệt Nguyệt mệt mỏi ngồi trên chiếc ghế bên giường bệnh, cứ thế nhìn chằm chằm Phó Thiên Thiên.
Nghe vậy, những người khác lập tức chào hỏi hai người đó.

Được rồi, hiện giờ việc canh gác là quan trọng, tạ9m thời đừng nói đến chuyện khác.
Trịnh Tiên chỉ vào Phó Thiên Thiên đang nằm trên giường bệnh:
Đây chính là mợ chủ của chúng tôi, hai người lập tức cứu chữa cho cô ấy đi.
Hai người kia kính cẩn cúi người trước anh ta và đáp:
Vâng, thưa cậu chủ!
Một người trong số họ đi đến bên cạnh Phó Thiên Thiên, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.
Sau đó, Trịnh Tiên nhìn thấy một luồng khí vô hình từ cơ thể của người nọ từ từ chảy vào trong cơ thể cô.
chỉ còn lại Tăng Nguyệt Nguyệt.
Trịnh Tiên nhìn Ngô Danh bước vào trong thang máy, thấy thang máy xuống đến tầng một, bây giờ anh ta mới thầm thở phào nhẹ nhõm, mở cửa phòng bệnh và đi vào.
Tất cả phải xốc hết tinh thần lên.


Rõ!

Thấy cô cứng đầu ngồi lì ở đó, Trịnh Tiên bèn đi đến máy lọc nước, rót một cốc nước, đưa cho cô.

Cô Tằng, cô uống nước đi.
Tăng Nguyệt Nguyệt quay đầu nhìn lướt qua cốc nước trong tay anh ta, cầm lấy và nói:
Cảm ơn đội trưởng Trịnh.

Anh ta gật đầu với một trong hai người mà mình dẫn theo.
Người đó thò tay vào túi và ấn vào một cái nút.
Bây giờ...
mời cậu trở về chợ đen cùng chúng tôi.
Trịnh Tiên liếc nhìn Tăng Nguyệt Nguyệt, dùng dằng nói:
Nhưng mợ chủ của tôi vẫn chưa tỉnh, tôi sẽ không về cùng các anh.

Nhưng người nọ đang truyền năng lực cho Phó Thiên Thiên thì đột nhiên bị văng ra, anh ta buộc phải lùi lại hai bước.
Trịnh Tiên cau mày nhìn người nọ:
Có chuyện gì?
Người nọ nhìn tay mình, đáp:
Tôi phát hiện trong người cô ấy có một năng lực kỳ lạ khắc với tôi.
Nó đã ép năng lực của tôi ra ngoài.

Anh nói gì? Ép năng lực của anh ra ngoài nghĩa là sao?


Tôi vừa mới thăm dò được là cơ thể cô ấy rất kỳ lạ.
Tôi không thể truyền năng lực cho cô ấy được.
Có lẽ vì cơ thể cô ấy khác với người tộc Quái.

Cái gì? Chẳng phải lúc trước các anh đã nói là chỉ cần truyền năng lực là cô ấy sẽ tỉnh lại sao?

Nhìn triệu chứng của cô ấy, chắc hẳn cô ấy còn bị trúng độc nữa.
Sau đó, anh ta nhẹ nhàng đỡ cô nằm gục bên giường bệnh rồi lấy chăn đắp lên vai cô.
Xong xuôi, anh ta đau lòng nhìn cô, nói:
Cô Tăng, tôi xin lỗi.
Dứt lời, anh ta liền đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa phòng bệnh lại.
Thoáng cái chỉ còn lại anh ta và hai người mà anh ta dẫn theo ở ngoài cửa phòng bệnh.
Anh ta đưa mắt ra hiệu rồi dẫn họ đi vào phòng bệnh.
Anh ta lập tức chỉ vào vài người, ngoại trừ hai người mà anh ta dẫn đến khi nãy:
Mấy người các cậu đi xem xem có chuyện gì.

Rõ!

Bọn họ vẫn luôn nghe lời anh ta, lập tức đi về phía anh ta vừa chỉ.

Không cần phải cảm ơn đâu.
Đối mặt với đôi mắt trong veo của cô, anh ta chột dạ quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn nữa.
Tăng Nguyệt Nguyệt không biết suy nghĩ trong lòng anh ta, chỉ ngửa đầu uống nước.
Tuy nhiên, cuối cùng cô vẫn không thắng được hiệu quả của thuốc, đảo người một cái, suýt ngã sang bên cạnh.
Trịnh Tiên vội vàng đi tới đỡ, tránh để cô ngã xuống đất.
Anh ta nhẹ giọng nhắc cô:
Cô Tăng, có lẽ cô buồn ngủ đấy.
Nếu có buồn ngủ thì cứ gục lên giường bệnh ngủ một lát đi.
Tăng Nguyệt Nguyệt không làm theo lời anh ta mà cố gắng mở mắt ra, muốn khiến mình tỉnh táo phần nào.
Trong khi người nọ truyền năng lực cho Phó Thiên Thiên, Trịnh Tiên vẫn luôn thấy căng thẳng.
Anh ta vừa theo dõi phản ứng của cô vừa liên tục nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, sợ bị phát hiện.

Cậu chủ, mong cậu đừng làm khó chúng tôi.

Lúc đầu chúng tôi đã nói rõ là sẽ truyền năng lực cho mợ chủ của cậu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.