Chương 565: Nhưng cách cứu chữa lại giống hệt nhau
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1256 chữ
- 2022-02-10 01:11:35
Khi một vài thế lực xã hội đen đụng độ nhau, thỉnh thoảng bọn họ sẽ sống mái một phen, Do đó người bình thường sẽ không đế8n đây, huống hổ còn là lúc sáng sớm đường phố vắng bóng người, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không
hay. <3br>
Trịnh Tiên lái xe chạy thẳng vào khu trung tâm của nơi này.
Người của tộc Quái hoàn toàn không thể hấp thụ năng lực của cô ta.
Tuy ba cũng muốn ra tay loại bỏ cô ta nhưng ba còn chưa kịp hành động.
Hơn nữa, ký ức về lần đó không được vui cho lắm.
Vừa nghĩ đến người mà mình sắp gặp, hai tay anh ta bất giác nắm chặt thành nắm đấm.
Trịnh Tiên lặng lẽ đi theo người kia đến hành lang.
Đây là lần thứ hai anh ta tới nơi này, lần đầu tiên là khoảng hai, ba tháng trước.
Tuy nhiên, khi thấy vết bùn đất trên mu bàn tay anh ta, ông ta lại cau mày, rụt tay về.
Trịnh Tiên nhìn động tác của ông ta lại liếc nhìn bùn đất trên tay mình, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khi xe chạy đến gần chợ đen, bất ngờ có vài ng9ười cầm súng ông đã cải tiến, lao ra chặn đường anh ta.
Có người đi đến gần cửa sổ xe của anh ta.
Với vẻ 6mặt không hề sợ hãi, Trịnh Tiên quay kính xe xuống, nhưng vẫn nhìn thẳng phía trước, nói với giọng gấp gáp:
Tôi muốn gặp5 ông chủ của chợ đen các anh.
Chỉ dựa vào anh mà cũng muốn gặp ông chủ của chúng tôi? Anh nghĩ anh là ai?
Người đó quan sát anh ta từ trên xuống dưới với vẻ chế giễu.
Nói với ông chủ của các anh rằng tôi là Trịnh Tiên.
Nghe thấy tên anh ta, sắc mặt người kia chợt thay đổi.
Trong lúc đang nghĩ ngợi thì anh ta đã đi theo người kia đến một nơi trông giống thư phòng.
Cậu chủ, mời cậu ngồi đây một lát, ông chủ sẽ tới ngay bây giờ.
Anh ta cung kính nói với Trịnh Tiên.
không phải do ba làm.
Trên đời này, ngoài ông ra thì còn ai có thể làm được chuyện này? Chỉ có người có bản lĩnh như ông mới có thể hút đi năng lực của mợ chủ tôi.
Trịnh Tiên tức giận, lồng ngực phập phồng dữ dội, đôi mắt anh ta ngập tràn lửa giận khi nhìn ông chủ Bạch.
Ông ta sầm mặt: Trịnh Tiên, đây là thái độ của con khi nói chuyện với ba sao?
Cách bài trí bên trong căn viện giống như một mê cung.
Nếu không phải người quen thuộc với nơi này thì chắc chắn sẽ bị lạc đường.
Ba luôn giữ đúng những gì đã giao hẹn với con.
Chuyện của Phó Thiên Thiên...
Trên đường, anh ta lại gặp hai nhân viên tuần tra của lực lượng không vũ trang, nhưng họ chỉ liếc nhìn xe của anh ta một cái, không chặn lại mà cho xe đi qua.
Trịnh Tiên lái xe chạy vào một căn viện, một người đàn ông mặc đồ đen lập tức đi đến bên cạnh chiếc xe và kính cẩn cúi chào anh ta.
Sau đó, hắn lập tức nói vào bộ đàm:
Đại ca, có người nói anh ta tên là Trịnh Tiên và muốn gặp ông chủ.
Người bên kia bộ đàm nói gì đó, sắc mặt người này lại thay đổi.
Được, em biết rồi.
Kết thúc cuộc nói chuyện qua bộ đàm, thái độ của người nọ đã thay đổi 180 độ khi nhìn Trịnh Tiên lần nữa:
Cậu chủ, ông chủ của chúng tôi có lời mời, cậu cứ lái xe thẳng về phía trước rồi rẽ phải, sau đó rẽ trái ở ngã tư đầu tiên và đi thẳng vào căn viện thứ hai.
Nếu cô ta bị người ta rút cạn năng lực mà hôn mê bất tỉnh thì ba...
đương nhiên là có thể cứu được.
Trịnh Tiên mừng rỡ nhìn ông chủ Bạch:
Được, vậy ông giúp tôi cứu mợ chủ đi!
Ông ta cúi đầu cười khẽ:
Muốn ba cứu cô ta cũng được thôi, nhưng...
Con trai, ba vừa nghe tin con đến, còn tưởng mình đang nằm mơ.
Không ngờ là con đến thật.
Chuyện con hỏi là chuyện này à?
Giọng Trịnh Tiên trở nên gay gắt:
Chuyện này quả nhiên là do ông làm.
Tôi đã nói với ông từ trước rằng đừng làm tổn thương bất cứ người nào bên cạnh tôi cơ mà.
Ông chủ Bạch hơi xoay mặt về phía anh ta, sau đó lại quay lại như cũ.
Trịnh Tiên nheo mắt nhìn ông chủ Bạch:
Lần này tôi đến là có chuyện muốn hỏi ông.
Con hỏi đi, nếu ba biết, ba sẽ nói hết với con.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi:
Tôi muốn hỏi ông, cơ thể mợ chủ của chúng tôi đột nhiên suy kiệt là ông sai người làm, có phải không?
Ông chủ Bạch nhíu mày, tiến lên hai bước rồi đưa lưng về phía Trịnh Tiên để anh ta không nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Có điều, cảnh quan trong căn viện rất tốt, phong cách trang trí hơi tương tự với phong cách lâm viên của Giang Nam với đình đài, lầu gác, cầu nhỏ bắc qua dòng nước.
Tuy nhiên, nhà cửa ở đây không làm bằng gỗ mà làm bằng bê tông cốt thép hiện đại, chỉ sơn tường màu gỗ mà thôi.
Ông chủ chúng tôi sẽ chờ cậu ở đó.
Câu trả lời nằm trong dự đoán, Trịnh Tiên quay kính xe lên rồi nhấn chân ga, chiếc xe chạy về phía người nọ vừa chỉ.
Chẳng mấy chốc anh ta đã đến nơi.
ông có cách cứu mợ chủ của tôi tỉnh lại không?
Ông chủ Bạch nhướng mày:
Tuy năng lực của cô ta không giống với người tộc Quái chúng ta, nhưng cách cứu những người có dị năng thì giống hệt nhau.
Cậu chủ, ông chủ đang đợi anh, mời anh đi theo tôi.
Trịnh Tiên vẫn nắm vô lăng, do dự một lúc, cuối cùng vẫn thả tay ra rồi xuống xe, đi theo người kia bước vào khu nhà.
Trước khi bước vào nhà, anh ta vô thức ngồi xổm xuống, chạm hai tay vào bùn đất, nhân tiện bối đầy bùn đất lên mu bàn tay.
Tôi vẫn chưa thừa nhận ông là ba của tôi đâu!
Ông chủ Bạch hít một hơi thật sâu rồi giải thích với anh ta:
Nói thế này nhé, mợ chủ của con có năng lực tương khắc với năng lực của người tộc Quái chúng ta.
Ba biết con nhất định sẽ đến tìm ba mà.
Cuối cùng ba cũng đã đợi được đến ngày này.
Nói rồi ông ta định nắm tay Trịnh Tiên.
Con có thể đi điều tra thoải mái.
Mặc dù ba là dân xã hội đen nhưng ba không hề nói dối con.
Trịnh Tiên định sửa lại cách gọi của người đó, nhưng nghĩ đến mục đích của mình tới đây hôm nay, anh ta chỉ hờ hững nói:
Được.
Khoảng mười phút sau, một bóng người áo trắng từ ngoài cửa đi vào.
Ông chủ Bạch vừa bước vào đã cười nói vui vẻ.
Trịnh Tiên nửa tin nửa ngờ nhìn ông ta:
Thật chứ?
Đó là điều tất nhiên.
Anh ta cau mày, nếu không phải ông ta sai người ra tay với Phó Thiên Thiên thì sẽ là ai nhỉ?
Vậy...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.