• 360

Chương 564: Muốn xử lí thế nào thì xử lí


Bùi Diệp là người mà họ có thể ra lệnh chắc? Lãnh Viêm nên tự cầu phúc cho mình thì hơn.

Thấy hai người họ không định lên tiếng, Lãnh V8iêm lại nói:
Nếu hai cậu bỏ qua cho tôi, tôi sẽ không chỉ cho hai cậu một khoản tiền lớn mà còn sắp xếp người đẹp, nhà sang cho hai cậu hưởng3 vinh hoa vô tận.
Nghe hắn nói sẽ sắp xếp người đẹp cho họ, Mạnh Khai và Tiêu Nhiệm gần như hừ nhạt cùng lúc.

Lúc này Lãnh Viêm mới s9ực nhớ ra vừa rồi mình đã nói sai.
Phải rồi, anh theo anh Bùi ra ngoài thế nào rồi? Đã giải quyết tên hung thủ đứng sau vụ đánh lén Thiên Thiên chưa?

Cũng coi như là đã giải quyết.
Cô chống nạnh:
Chắc ở đây...
có nghĩa là gì?
Trịnh Tiên thở dài:
Đã giải quyết tên hung thủ, nhưng không giải được chất độc trong người mợ chủ.
Tăng Nguyệt Nguyệt lo lắng nhìn cánh cửa phòng bệnh phía sau:
Chẳng lẽ thật sự không cứu được Thiên Thiên sao?
Nói đoạn, cô yếu ớt dựa vào bức tường rồi từ từ trượt lưng ngồi xuống đất, ánh mắt trở nên trống rỗng.

Nếu...
Tăng Nguyệt Nguyệt và Ngô Danh ngủ gục ở hai bên giường của Phó Thiên Thiên.
Tăng Nguyệt Nguyệt còn đang ngủ thì bị ai đó vỗ vai, mơ màng mở mắt ra, thấy là Ngô Danh thì liền cau mày muốn mắng anh ta, nhưng anh ta lại đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho cô im lặng.
Vừa quay đầu lại thì thấy Bùi Diệp đang đứng sau lưng, cô sợ hãi đứng phắt dậy rồi cùng Ngô Danh đi ra ngoài.
Không ngờ chuyện này lại là sự thật.

Nói, thuốc giải đấu!
Anh ấn đầu Lãnh Viêm xuống thấp hơn, chỉ còn cách nửa centimet nữa là bể nung sắt sẽ nung chảy da đầu hắn.

Chất...
rốt cuộc anh là ai?
Hắn sợ hãi nhìn anh.

Thuốc độc mà anh đã hạ độc Thiên Thiên, thuốc giải của nó ở đâu?
Bùi Diệp gằn giọng.
Bấy giờ Lãnh Viêm mới nhớ ra là Bùi Diệp vừa bước vào đã luôn miệng nhắc đến Phó Thiên Thiên.
chất độc đó là do các chủ cũ nghiên cứu ra.
Lúc tôi lấy được nó, Các chủ cũ chưa nghiên cứu ra thuốc giải.
Lãnh Viêm nói ra sự thật với đôi môi run rẩy.
Hơi thở quanh người Bùi Diệp bỗng trở nên đáng sợ:
Nếu đã như vậy thì giữ lại tính mạng của anh cũng chẳng có giá trị gì.

Sau khi ra khỏi phân đà Ba của Thông U Các, Bùi Diệp về thẳng bệnh viện.
Trên giường bệnh, Phó Thiên Thiên vẫn nằm yên như trước.
Khi anh trở lại bệnh viện đã là năm giờ sáng.
Miệng và mũi hắn tức thì chìm trong đó.
Trong nháy mắt, từ cổ hắn trở lên đều bị nhúng vào trong bể nung sắt.
Khi Bùi Diệp buông tay ra, cơ thể Lãnh Viêm rơi xuống đất, đầu hắn đã không còn nữa, máu trên cổ liên tục phun ra, chỉ chốc lát đã chảy đầy đất.
Vừa ra ngoài thì cô gặp phải Trịnh Tiên.
Vì mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo nên cô cứ thể va vào ngực anh ta.
Trịnh Tiền vội vàng đỡ lấy cô và lo lắng hỏi:
Cô Tằng, cô không sao chứ?

Tôi không sao.
Nhìn thi thể của hắn và vũng máu dưới đất, Tiếu Nhiệm cảm thấy buồn nôn.
Còn tên đàn em thân tín của Lãnh Viêm đã không chịu nổi từ lâu mà nằm bò dưới đất, không ngừng nôn mửa.
Quả là quá độc ác!
Không những thế, hai người Mạnh, Tiêu lại rất cung kính với anh, còn gọi anh là
anh Bùi
.
Một cái tên hiện lên trong đầu hắn.
Hắn kinh hãi nhìn anh:
Anh là Bùi Diệp!
Trước đó hắn đã từng nghe nói rằng Các chủ và Bùi Diệp có quan hệ mập mờ.
Thấy anh định ấn đầu mình vào bể nung sắt, Lãnh Viêm liền nói:
Khoan đã! Các chủ cũ đã rời đi được mấy tháng, có lẽ ông ấy đã nghiên cứu ra thuốc giải.
Anh thả tôi ra, tôi sẽ tìm gặp Các chủ cũ và lấy thuốc giải độc về cho các chủ để lấy công chuộc tội! Thế nào?
Hắn vừa nói dứt lời, Bùi Diệp lập tức ẩn cả đầu hắn vào bể nung sắt.
Cơn đau bỏng rát khiến Lãnh Viêm muốn há mồm kêu lên, nhưng hắn còn chưa kịp kêu thì chất lỏng trong bể đã xộc vào lỗ mũi hắn.
Cái xác không đầu trông thật kinh khủng.
Lúc Bùi Diệp bước ra từ căn phòng bí mật rồi rời khỏi phòng làm việc của Lãnh Viêm, những vệ sĩ mặc đồ đen răm rắp đi theo sau anh.
Hai người Tiêu, Mạnh ở lại để xử lí việc hậu sự của Lãnh Viêm.
Tiếu Nhiệm nói với Bùi Diệp:
Anh Bùi, anh muốn xử người này thế nào thì xử.
Mạnh Khai phụ họa:
Đ6úng vậy.
Lãnh Viêm ngẩng đầu nhìn vào mắt Bùi Diệp.
Sau khi cẩn thận quan sát, hắn bỗng nhận ra khuôn mặt anh trông hơi quen, hình nh5ư hắn đã từng thấy ở đâu rồi.

Rốt...
Thiên Thiên có bề gì, tôi phải làm thế nào đây?
Cô lẩm bẩm, cảm thấy tự trách.

Nếu ban đầu cô và Ngô Danh không rời đi thì Phó Thiên Thiên đã không bị người ta tập kích.

Chính cô cũng là một trong số những thủ phạm đã khiến Phó Thiên Thiên phải nằm trên giường bệnh.

Trịnh Tiên muốn khuyên nhưng nhìn vẻ mặt buồn bã, không nghe lọt điều gì của cô, anh ta liền nuốt lại những lời muốn nói.

Sau đó, anh ta ngẩng lên nhìn cánh cửa phòng bệnh đang đóng chặt, mắt lóe sáng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.