• 453

Chương 579: Lát nữa anh sẽ biết


Mọi người trong quân khu vẫn đang luyện tập. Tăng Nguyệt Nguyệt tưởng rằng không có ai phát hiện việc cô đã đi ra ngoài, bèn đi thẳng về phòng8 mình, chuẩn bị thay lại bộ quân phục.

Tuy nhiên, vừa mới trèo qua cửa sổ để vào phòng ký túc xá của mình, thì nhờ ánh trăng yếu ớt c3hiếu vào, cô loáng thoáng nhìn thấy một bóng người đang ngồi trên giường mình.

Sau khi nhìn rõ người đó, trái tim cô ấy suýt nữa đã v9ọt lên cổ họng.

Cậu không ra ngoài quân khu sao?


Tất nhiên là không rồi.
Tăng Nguyệt Nguyệt thản nhiên nói:
Tớ vừa mới từ chỗ thủ trưởng Cận về. Nếu cậu không tin, cứ gọi điện cho thủ trưởng để xác nhận là biết tớ nói thật hay nói dối thôi.

Không cần Tăng Nguyệt Nguyệt phải nhắc, Tử Xa đã lấy điện thoại ra gọi cho thủ trưởng Cận.
Người đó chính là Tử Xa.
Cô còn cho rằng Tử Xa không phát hiện việc cô rời khỏi quân khu nên đang khấp khởi m6ừng thầm. Không ngờ cô ta đã đợi sẵn ở đây.
Tăng Nguyệt Nguyệt bình tĩnh nhoẻn cười, nhìn Từ Xa đang ngồi trên giường.
Vừa nhìn thấy hắn, mắt Tăng Nguyệt Nguyệt lập tức sáng lên, sau đó chạy nhanh vài bước, đuổi kịp hắn.
Cô cười toe toét nhìn hắn và huých nhẹ vào người hắn, hỏi:
Đội trưởng cao, không biết anh phạm phải lỗi gì mà cũng bị phạt chạy quanh thao trường thế?

Hắn lạnh lùng liếc nhìn cô.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn cô.

Không cần cô lo!


Hì hì, tôi không lo, không lo! Anh chạy thong thả nhé!


Thưa đội trưởng, những người này là các binh sĩ vừa mới được chọn. Thủ trưởng Cận đặc cách phê chuẩn cho họ vào đội đột kích Hắc Ưng.
Ân Thực cung kính giơ tay chào Tử Xa và báo cáo.
Cô ta cẩn thận quan sát những người trước mặt một lượt.

Tuy đổi đột kích của chúng ta hiện tại đang thiếu người, nhưng... không phải ai cũng có thể vào đội được.

Sau khi thay quần áo xong, Tăng Nguyệt Nguyệt đi ra sân huấn luyện và tìm thấy Ngô Danh đang tập luyện trong sân.
Thấy cô đã trở về, anh ta rất mừng.

Này, Tăng Nguyệt Nguyệt, cô về rồi đấy à? Tốt quá rồi. Thế này thì tôi khỏi phải nhọc lòng che giấu hộ cô nữa.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm.

Ôi, T5hiên Thiên, là cậu à? Tớ còn tưởng là ai, làm tớ giật cả mình.
Cô nói với giọng điệu đùa cợt.
Từ Xa nhìn cô với vẻ như cười như không.

Tăng Nguyệt Nguyệt, bây giờ là thời gian tập luyện buổi tối, cậu đã đi đâu?
Cô ta quan sát bộ đồ màu đen mà Tăng Nguyệt Nguyệt đang mặc trên người:
Hơn nữa, còn trở về trong bộ đồ này?

mới có những lời nói dối của ông khi nãy.
Qua chuyện này, coi như cô đã biết rõ hoàn toàn rằng Tử Xa hiện giờ chắc chắn không phải là Phó Thiên Thiên trước kia.
Nếu người kia là Phó Thiên Thiên thì tuyệt đối sẽ không lộ ra vẻ mặt nham hiểm và xảo trá đó với cô.

Không cần cô lo!


Hì hì, tôi không lo, không lo! Anh chạy thong thả nhé!

Nói dứt lời, cô lại thả chậm tốc độ bằng Ngô Danh, cùng anh ta chạy về phía trước.
Ngô Danh:
...

Cả hai tức tối trùng nhau rồi mới bắt đầu chạy.
Sau khi chạy được hai vòng, họ bắt gặp Cao Thắng cũng đang chạy quanh thao trường.
Tăng Nguyệt Nguyệt lườm anh ta.
Ngô Danh này càng ngày càng không đáng tin cậy. Cô nhờ anh ta che giấu cho mình, còn tưởng là anh ta đáng tin. Đúng thật là không trông cậy gì được vào anh ta.
Thấy Tăng Nguyệt Nguyệt chỉ lườm mình mà không đáp lời, Ngô Danh liền sán tới trước mặt cô.
Người tên Lương Tri lập tức đứng nghiêm chào cô ta.

Chào đội trưởng Tử. Đội trưởng, nếu đội trưởng không tin tưởng thực lực của tôi thì có thể thử ngay tại đây.

Tử Xa tỏ vẻ hứng thú:
Thử? Thử như thế nào?


Anh quan tâm đến tôi? Thế thì tôi cảm ơn anh, nhưng tôi không cần!


Chậc chậc, cô xem cái tính gắt gỏng này của cô. đi Tương lai, người đàn ông nào lấy phải cô thì người đó xui xẻo lắm luôn.

Tăng Nguyệt Nguyệt hừ mạnh hơn:
Ai lấy tôi là chuyện của người ta, liên quan gì đến anh? Ha ha, cái tính lắm chuyện của anh, cô gái nào cưới phải anh, người đó chắc xui xẻo tám đời.

Trong lúc anh ta đang ngơ ngác, đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết ở phía trước:
Á!

Ngô Danh giật mình, nhìn về phía trước thì nhận ra người vừa hét chính là Cao Thống.
Vào buổi sáng mấy ngày sau.
Nói dứt lời, cô lại thả chậm tốc độ bằng Ngô Danh, cùng anh ta chạy về phía trước.
Mà nụ cười của cô có vẻ hơi kỳ quái.
Bình thường khi cô cười kiểu này, chính là lúc cô đang dùng âm mưu quỷ kế nào đó.
Sau khi biết Lương Tri và Cao Thắng sắp so tài với nhau, nhìn thân hình của Lương Tri, mọi người đều không ôm hi vọng gì với anh ta.
Một người gầy gò yếu ớt, một người cao lớn dũng mãnh, khí thể giữa đôi bên chênh nhau quá lớn. Lương Tri làm sao có thể là đối thủ của Cao Thống. Chỉ sợ hắn vừa mới tay thì anh ta đã bị đâm chết rồi.
Rõ ràng là lúc này Cao Thắng cũng có suy nghĩ giống như mọi người.
Tăng Nguyệt Nguyệt cười tít mắt:
Thiên Thiên, cậu đừng nói chuyện với tớ bằng giọng nghiêm túc như vậy mà, tớ sẽ sợ đấy. Trước đây, cậu không nói chuyện với tớ như thế này.

Khóe miệng Tử Xa thoáng cứng đờ, cô ta nén giận, nhẹ giọng khiển trách: Nguyệt Nguyệt, đây là quân khu, không phải như bên ngoài, không phải là nơi cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.


Tớ biết rồi. Tớ cũng có đi đâu đâu, tớ chỉ đến chỗ thủ trưởng Cận thôi.

Ngô Danh giật mình, nhìn về phía trước thì nhận ra người vừa hét chính là Cao Thống.
Ngô Danh:
...

Nghe thấy họ cãi nhau, Tử Xa đi thẳng tới và chỉ vào hai người:
Hai người chạy mười vòng quanh thao trường cho tôi!

Thủ trưởng Cận nghe máy, ông cười xòa thừa nhận với cô ta rằng đúng là Tăng Nguyệt Nguyệt vẫn luôn ở chỗ của ông trước đó.
Lúc này sắc mặt của Xa mới dịu đi đôi chút.

Sau này nếu có vấn đề gì không hiểu, cậu có thể trực tiếp hỏi tôi, không cần phải đến làm phiền thủ trưởng Cận.


Tớ biết rồi, sau này có việc gì tớ sẽ hỏi cậu hết. Tớ sẽ không đi vòng vèo xa xôi đến tìm thủ trưởng Cận nữa. Vậy nên, Thiên Thiên không giận nữa nhé?


Cậu tự chú ý chừng mực là được. Ngoài ra, sau này đừng gọi tôi là Thiên Thiên nữa, hãy gọi tôi là Tử Xa hoặc đội trưởng.


Rõ, thưa đội trưởng!

Ân Thực, đội phó hiện tại của đội đột kích Hắc Ứng dẫn theo một số người mặc trang phục binh sĩ bình thường đi đến trước mặt Tử Xa. Từ Xa đang kiểm tra tình hình huấn luyện của các thành viên trong đội thì thấy
Ân Thực dẫn mọi người đến, bèn cau mày nhìn về phía anh ta.

Những người này là ai?

Cuối cùng, ánh mắt cô ta dừng lại ở một người đàn ông trông chỉ cao khoảng một mét bảy mươi, vóc người thanh tú nhưng rõ ràng là hơi gầy.
Thấy Tử Xa nhìn người nọ, Ân Thực lập tức giải thích:
Đội trưởng, người này tên là Lương Tri. Anh ta có vẻ tầm thường, gầy yếu mà khỏe lắm. Hơn nữa, anh ta là người có thực lực mạnh nhất trong số họ.

Tử Xa nhướng mày:
Ồ? Thật sao?


Đừng có nói nhảm, nếu anh có thể đánh tối tàn phế, tôi cũng hoàn toàn không trách anh.

Lương Tri nở nụ cười đầy ẩn ý:
Nếu như vậy thì tôi yên tâm rồi.

Hai người đi ra một khoảng đất trống, những người bên cạnh đều vây quanh họ.
Đối với một người gầy gò, yếu ớt như Lương Tri, hắn chỉ cần hai ngón tay là có thể bóp chết được.
Cao Thống nắm hai tay thành quả đấm, chuẩn bị tấn công Lương Tri.
Còn Lương Tri vẫn đứng tại chỗ, chậm rãi dụng rộng chận, chân phải hơi lùi về phía sau và từ từ nhún xuống, lặng lẽ dồn lực vào bàn tay phải.
Cao Thống cười toét miệng, ánh mắt hiện lên vẻ mỉa mai, hai bàn tay khẽ nắm thành nắm đấm, cơ bắp cuồn cuộn trên người thể hiện sức mạnh của hắn.

Được chứ. Nếu anh ta có thể đánh bại tôi thì tôi sẽ nhường vị trí đội trưởng đội Ba cho anh ta. Chỉ cần, anh ta có bản lĩnh đó.

Lương Tri bình tĩnh chắp tay với hắn:
Đội trưởng Cao, nắm đấm không có mắt, lát nữa trong lúc chúng ta so tài, khó tránh khỏi sẽ làm đối phương bị thương. Cho nên, tôi xin lỗi đội trưởng Cao trước nhé.


Được, nếu anh có thể đánh bại anh ta, tôi sẽ cho anh thay thế vị trí của anh ta. Nhưng, nếu anh thua...

Lương Tri nói:
Thì tùy đội trưởng xử lý.


Được!
Cô ta gật đầu rồi cho người dẫn Cao Thống tới.
Nhìn thấy nụ cười của cô, Ngô Danh bất giác sởn gai ốc. Anh ta xoa hai cánh tay cho bớt nổi da gà.

Cô gặp chuyện gì mà cười như vậy?

Tăng Nguyệt Nguyệt ranh mãnh nháy mắt với anh ta.
Sau khi chạy được hai vòng, họ bắt gặp Cao Thắng cũng đang chạy quanh thao trường.
Vừa nhìn thấy hắn, mắt Tăng Nguyệt Nguyệt lập tức sáng lên, sau đó chạy nhanh vài bước, đuổi kịp hắn.
Cô cười toe toét nhìn hắn và huých nhẹ vào người hắn, hỏi:
Đội trưởng cao, không biết anh phạm phải lỗi gì mà cũng bị phạt chạy quanh thao trường thế?

Khi nghe nói có người muốn thách đấu với mình mà đối phương lại còn lính mới vừa gia nhập đội đột kích Hắc Ưng, Cao Thống chỉ cảm thấy buồn cười, đi thẳng đến chỗ họ.
Nhìn thấy đối phương chỉ là một người đàn ông cao tầm một mét bảy mươi, ánh mắt hắn đẩy khinh thường.
Tử Xa nói với hắn:
Đội trưởng Cao, đây là Lương Tri. Anh ta nói là muốn so tài với anh. Nếu anh ta đánh thắng anh, anh ta sẽ thay thế vị trí đội trưởng đội Ba của anh.

Tăng Nguyệt Nguyệt:
...

Ngô Danh:
...

Cả hai tức tối trùng nhau rồi mới bắt đầu chạy.

Lát nữa anh sẽ biết!

Khi chạy,mắt cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Cao Thống.
Ngô Danh cảm thấy khó hiểu.
Ngô Danh:
...

Nghe thấy họ cãi nhau, Tử Xa đi thẳng tới và chỉ vào hai người:
Hai người chạy mười vòng quanh thao trường cho tôi!

Tăng Nguyệt Nguyệt:
...

Mà nụ cười của cô có vẻ hơi kỳ quái.
Bình thường khi cô cười kiểu này, chính là lúc cô đang dùng âm mưu quỷ kế nào đó.
Nhìn thấy nụ cười của cô, Ngô Danh bất giác sởn gai ốc. Anh ta xoa hai cánh tay cho bớt nổi da gà.
Lương Tri chỉ vào một người đang ở trong sân huấn luyện và hơi nhếch khóe môi, nói:
Nếu tôi có thể đánh bại anh ta, tôi hi vọng... có thể thay thế vị trí của anh ta.

Mục tiêu của Lương Tri rất rõ ràng, ánh mắt cũng đầy sự tự tin.
Tử Xa nhìn anh ta với vẻ thích thú, sau đó khẽ cười nói.

Cô gặp chuyện gì mà cười như vậy?

Tăng Nguyệt Nguyệt ranh mãnh nháy mắt với anh ta.

Lát nữa anh sẽ biết!

Bấy giờ Tử Xa mới rời đi.
Sắc mặt Tăng Nguyệt Nguyệt sầm xuống.
May mà cô cẩn thận, đã đi gặp thủ trưởng Cận trước khi trở về đội đột kích Hắc Ưng, nhờ ông nói đỡ cho mình. Cô chỉ nói là mình lén làm biếng một lúc. Thủ trưởng Cận không nói gì mà lập tức đồng ý với cô. Do đó,
Cô ta nửa tin nửa ngờ:
Cậu vừa nói gì? Cậu đi đến chỗ thủ trưởng Cận?

Tăng Nguyệt Nguyệt mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh cô ta:
Tất nhiên rồi, tớ có thể lừa cậu được sao? Đương nhiên là tớ cũng biết sau khi vào quân khu thì không thể tự ý đi ra ngoài mà.

Nói tới đây, cô lại cười híp mắt:
Không biết người nào đã nói linh tinh với cậu là tớ đi ra ngoài quân khu thế?

Khi chạy,mắt cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Cao Thống.
Ngô Danh cảm thấy khó hiểu.
Trong lúc anh ta đang ngơ ngác, đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết ở phía trước:
Á!


Cô sao thế? Đi ra ngoài không gặp được thứ gì hay ho sao?

Cô hừ nhạt:
Vẻ mặt này của anh sao giống như người đi ra ngoài thăm dò là anh chứ không phải tôi vậy?


Đây chẳng phải là tôi đang quan tâm đến cô sao?

Nhìn dáng vẻ trông rất ra dáng của anh ta, Cao Thống chỉ khịt mũi.

Chẳng qua là
thùng rỗng kêu to
, làm ra vẻ mà thôi.

Lương Tri này cũng chỉ tài giỏi ở cấp thấp trong doanh trại, còn chưa gặp phải đối thủ thật sự, còn nói khoác không biết ngượng là muốn thi đấu với hắn, muốn thay thế vị trí của hắn.

Có nhiều người đang xem như này, hắn cần phải cho Lương Tri biết cái gì gọi là thực lực chân chính, nếu không, uy nghiêm của đội trưởng đội Ba của hắn để ở đâu.

Hắn hừ nhẹ một tiếng rồi tung thẳng nắm đấm vào anh ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.