• 453

Chương 584: Có thể lấy được thiên thiên, là phúc của anh


giận.

Thấy ông cụ Phó tỏ lòng thương cảm, Bùi Diệp bèn ra hiệu cho Chân Dương nhanh chân đi tới đưa phiếu điểm cho ông.

Ông ơi, đây là thành tích thi giữa kỳ của cháu, ông xem đi ạ.
Cậu nhìn ông với vẻ mặt dâng báu vật.
Ông cụ Phó li3ền bị thu hút bởi cầu chuyển chủ đề của cậu, bèn nhận lấy phiếu điểm cậu đưa và xem thử, rồi gật đầu khen ngợi:
Toàn điểm loại ư9u, cháu giỏi lắm.

Xem phiếu điểm của Chân Dương, sắc mặt của ông cụ cũng trở nên vui vẻ.
một niềm vui bất ngờ thì sao?
.

Ha, niềm vui bất ngờ à, bây giờ ông chỉ thấy bất ngờ, chứ chẳng thấy vui gì cả.

Phó Thiên Thiên liên tục vắng mặt trong các cuộc họp đại hội cổ đông khiến ông ta lại dấy lên hy vọng lần nữa.
Bùi Diệp biết rất rõ suy nghĩ của ông ta.
Sau khi nghe ông cụ Phó nói, Bùi Diệp nghiêm túc gật đầu.

Ông yên tâm, cháu sẽ cố gắng liên hệ với quân đội, cố hết sức để Thiên Thiên có mặt trong đại hội cổ đông hôm đó.

Ông cụ cười nói:
Hôm n6ay cháu muốn ăn gì, ông sẽ bảo nhà bếp nấu cho cháu.

Chân Dương bĩu môi:
Ông ơi, ông chỉ thưởng cho cháu đồ ăn thôi sao5?

Bùi Diệp cau mày.

Sao đột nhiên ông lại hỏi chuyện này ạ?

Sau khi anh ngồi xuống, ông cụ mới nói tiếp:

Tiểu Diệp, ông hỏi cháu, Thiên Thiên... con bé thật sự đi thi hành nhiệm vụ sao?

Ông cụ tỏ vẻ lo lắng.

Thiên Thiên đã đi thi hành nhiệm vụ nửa năm trời. Trong nửa năm qua, ông không nhận được tin tức nào của nó, cháu có nhận được không?

Bùi Diệp:
...

Phó Thiên Thiên không về, ông cụ Phó rất tủi thân và lo lắng nhưng không có chỗ trút ra. Nếu anh tiếp tục đáp lời, không chừng sẽ bị ông
tung
đến chết.
Lát sau, sắc mặt của ông cụ lại trở nên nghiêm nghị.

Được rồi, Tiểu Diệp, mấy lời ông nói lúc nãy chỉ là muốn than thở với cháu thôi. Sau đây mới là chuyện chính.

Ông cụ gật gù như thở phào nhẹ nhõm.

Được, có lời cam đoan của cháu, ông yên tâm rồi.
Ông cụ hơi lúng túng nói tiếp:
À, Tiểu Diệp, chuyện của nhà họ Phó, khiến cháu chê cười rồi.

Câu nói này của anh lập tức chặn họng ông cụ Phó.

Sớm biết thế này, lúc trước ông đã không đồng ý để con bé nhập ngũ. Khi đó, cho dù nó có lập gia đình thì ngày lễ tết nó cũng sẽ về thăm ông. Nhưng bây giờ nó làm quân nhân, nửa năm còn không thấy bóng dáng
Đến Chân Dương còn nhận ra ý của ông cụ thì đương nhiên là Bùi Diệp không thể không nhận ra.
Đợi cậu đi rồi, anh hơi nheo mắt:
Ông ơi, ông có lời gì muốn nói với cháu ạ?


Đương nhiên là thật rồi.


Vậy... ông ơi.
Chân Dương nói với vẻ bí mật:
Gần đây công ty X mới phát hành một bộ Lego mới, nó là phiên bản giới hạn, ông có thể...

Mắt Bùi Diệp giật giật:
Thiên Thiên là quân nhân, quân nhân thì phải tuân thủ kỷ luật của quân đội, tuyệt đối không được phép liên hệ với người ngoài trong thời gian làm nhiệm vụ, dù là với người nhà cũng không
được.

Ông cụ đồng ý ngay lập tức:
Được, chỉ cần cháu thích, ông sẽ mua cho cháu.


Cháu cảm ơn ông.


Tại sao lâu như vậy rồi mà lại không có tin tức gì? Cho dù làm nhiệm vụ lớn đến đâu đi chăng nữa, thì sau nửa năm cũng nên trở về rồi chứ. Mà dù không thể về thì cũng nên báo tin để người nhà khỏi lo lắng cho nó
chứ. Nửa năm qua, không có chút tin tức nào, cũng không biết hiện tại nó có an toàn hay không.

Sau khi cậu nói dứt câu, ông cụ liền ra hiệu:
Tiểu Dương, trong biệt thự có một bộ trò chơi công nghệ cao tân tiến, nếu cháu muốn chơi, ông bảo người giúp việc dẫn cháu đến phòng game.

Chân Dương là một đứa trẻ thông minh, bình thường ông cụ Phó không thích cậu chơi game, nói rằng học sinh chơi game sẽ mê mẩn, mất hết ý chí. Bây giờ ông cho phép cậu chơi, chắc hẳn là vì có lời muốn nói riêng
Ông cụ Phó nghiệm mặt gật đầu, chỉ sang bên cạnh mình, nói với anh:
Cháu vào nhà cũng đã một lúc lâu rồi, ngồi xuống nói chuyện đi, đừng có đứng mãi như thế.


Vâng.


Không ạ.

Ông cụ có phần không giữ được bình tĩnh.
vắng mặt nhiều lần trong đại hội. Nếu lần này con bé lại không xuất hiện hoặc không lên tiếng, đại hội cổ đông sẽ rất bất lợi cho nó.

Phó Minh Thanh luôn ngấp nghé số cổ phần của Phó Thiên Thiên, luôn tìm mọi cách để chiếm lấy cổ phần của cô, ý định đó từ chưa bao giờ thay đổi.

Không đâu, cháu cũng được coi là một nửa người nhà họ Phó mà, chuyện của nhà họ Phó cũng là chuyện của cháu.


Thiên Thiên có thể lấy được cháu, thật là phúc của nó.


Ông cứ nói đi ạ.
Bùi Diệp lập tức cung kính cúi đầu với ông.

Còn mười ngày nữa là sinh nhật tròn 19 tuổi của Thiên Thiên, Minh Thanh...
Khi nói đến đây, giọng ông lạnh đi phần nào:
Hôm đó ba Thiên Thiên định tổ chức đại hội cổ động của Tập đoàn Phó thị, Thiên Thiên đã
Nếu lần này cô lại không ra mặt hoặc không lên tiếng trong đại hội, e rằng ông ta sẽ mượn cớ đó để cưỡng chế thu nhận cổ phần của cô.
Anh là chồng cô thì cũng không có quyền can thiệp vào việc tư của nội bộ Tập đoàn Phó thị.
với Bùi Diệp.

Vâng ạ!
Cậu vui sướng đồng ý, sau đó cùng người giúp việc đi đến phòng game.
Nụ cười trên mặt càng thêm sâu, ông cụ hiền từ vỗ nhẹ đầu cậu:
Vậy cháu thích cái gì? Lát nữa ông tặng cho cháu nhé?

Mắt cậu sáng lên:
Thật ạ?

chứ đừng nói gì đến gặp mặt, thậm chí còn chẳng nghe thấy giọng.

Bùi Diệp khuyên nhủ ông cụ:
Ông nội, ông cứ yên tâm, với thực lực của Thiên Thiên, cô ấy sẽ không có việc gì đâu. Lúc không có tin gì thì thường sẽ là tin tốt. Nói không chừng lúc nào đó cô ấy sẽ về đột ngột, cho ông
Bùi Diệp khẽ nhếch môi:
Ông nói gì vậy, có thể lấy được Thiên Thiên, mới là phúc của cháu chứ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.