• 453

Chương 585: Nhớ cô


Hai người chặn đường Bùi Diệp là Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai.


Các anh tìm tôi có việc gì?
Anh nheo mắt nhìn hai người trước mặt.
Hai người họ nhìn nhau, rồi Mạnh Khai nói với anh:
Anh Bùi, lần này chúng tôi đến tìm anh là muốn hỏi thăm tung tích Các chủ của chúng tôi.3


Vừa rồi anh đã kiểm tra tất cả trang bị?


Vâng!

Mạnh Khai nhìn anh ta đấy cưng chiều:
Bây giờ rõ ràng là tâm trạng của anh Bùi không tốt, cậu qua đó chỉ tổ khiến tâm trạng anh ấy càng tệ hơn thôi. Nếu không sợ anh ấy tức lên rồi cho cậu một chưởng, thì cậu lại
đi hỏi anh ấy đi.


Thiên Thiên, giờ em đang ở đâu? Em có biết... mọi người đều rất nhớ em không... Em mau trở về đi.

Chiều muộn, tại đội đột kích Hắc Ung.

Các anh chỉ cần phụ trách trấn an mọi người trong Thông U Các là được.


Nhưng...
Bọn họ trấn an kiểu gì? Không có tin tức, không có hy vọng, chỉ nói suông ai thì tin bọn họ cho được?
Mắt anh tôi đi.

Thông U Các đã xảy ra chuyện gì sao?


Sau khi anh tiến hành chỉnh đốn Thông U Các, bây giờ đã khô9ng còn ai sinh sự nữa. Tuy nhiên Các chủ mất tích đã nửa năm, ai nấy đều hoang mang, mọi người đều đang hỏi khi nào Các chủ mới trở về.

6
Tiêu Nhiệm ở bên phụ họa:
Đúng thể đúng thế, Các chủ đã biệt tích nửa năm, bất kể cô ấy sống hay chết thì cũng phải có tin tức chứ, đúng5 không?

Bùi Diệp bỗng đanh mặt:
Thiên Thiên chắc chắn vẫn còn sống.

Nếu không phải cục diện của Thông U Các sắp bị đảo lộn đến nơi, Tiếu Nhiệm và Mạnh Khai cũng sẽ không đến tìm anh.
Nghĩ vậy, sắc mặt Bùi Diệp càng lúc càng u ám.
Song Tiêu Nhiệm mới nói một chữ đã bị Mạnh Khai đá vào chân cắt ngang, không cho anh ta nói tiếp.
Bất luận thể nào, họ cũng đã đạt được mục đích tới đây ngày hôm nay. Kết quả là bây giờ vẫn chưa có tin tức của Phó Thiên Thiên, nếu có thì sắc mặt Bùi Diệp đã không xấu thế kia.
Tử Xa thích thú nhìn Lương Tri.
Lương Tri là người phụ trách đội viên và còn là người rất cẩn thận, người như anh, tương lai nhất định sẽ rất có triển vọng.
Anh nhận lấy bản tài liệu.
Đây là tài liệu cá nhân của các thành viên trong đội Cảnh sát hình sự phòng chống ma túy.
Những gì đang xảy ra bây giờ, từng sự việc đều có giao điểm cuối cùng đều nằm ở Phó Thiên Thiên.
Chỉ cần cô trở về, tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng. Bằng không Thông U Các sẽ đại loạn, cổ phần của cô cũng sẽ bị Phó Minh Thanh lấy mất.
Cô ta cảm nhận được kiểu tác phong quen thuộc ở anh, đã thế, đó còn là tác phong của người mà cô ta ghét. Có điều, người đó không có ở đây nên không cần phải sợ.
Cô ta gạt bỏ ý nghĩ trong đầu rồi lấy ra một tập tài liệu từ trong tay áo, đưa cho Lương Tri.
Mạnh Khai kéo Tiêu Nhiệm rời đi, trước khi đi còn nói với Bùi Diệp:
Anh Bùi, tôi và Tiêu Nhiệm đi trước. Nếu có tin tức của các chủ, anh báo ngay với chúng tôi nhé.

Khi lên xe, Tiêu Nhiệm vẫn bất mãn phàn nàn với Mạnh Khai:
Sao anh không đợi tôi nói xong mà đã lôi tôi đi? Vừa rồi tôi vẫn chưa nói hết đâu.

Lúc trước anh đã giúp bọn họ chỉnh đốn Thông U Các một lần, nhưng dù sao anh cũng chỉ là chồng của Phó Thiên Thiên chứ không phải là các chủ thật sự của Thông U Các. Đây là anh thay cô quản lý Thông U Các
một cách không danh chính ngôn thuận.
Nếu Phó Thiên Thiên vẫn tiếp tục không xuất hiện, sợ rằng chẳng mấy chốc trong Các sẽ loạn.
Bùi Diệp cau mày nhìn chăm chăm Mạnh Khai và Tiêu Nhiệm lái xe rời đi.
Tiêu Nhiệm lập tức nhớ lại cảnh Bùi Diệp ẩn đà chủ phân đà Ba vào bồn nung sắt nóng chảy, đầu hắn bị tan chảy, máu ở cổ bắn ào ào ra ngoài thì không khỏi rùng mình.

Thôi... Được rồi!
Anh ta lắp bắp.
Anh ngẩng đầu lên nhìn trời, một đám mây đúng lúc trôi qua. Anh nhìn đám mây đó, dường như có bóng dáng yêu kiều của Phó Thiên Thiên.
Bùi Diệp khẽ thở dài.
Lương Tri chuẩn bị đưa các thành viên trong đội mà anh chọn đi thực hiện nhiệm vụ vào ngày hôm sau. Đêm trước ngày lên đường, anh đã yêu cầu các thành viên trong đội mang theo tất cả các thiết bị cần thiết. Khi
các thành viên trong đội đi nghỉ ngơi, anh đã đích thân kiểm tra từng trang bị của họ.
Lương Tri có biết chút ít về người này.
Lữ Quảng là một chỉ huy gan dạ và có tài, đã từng phá được rất nhiều vụ án lớn tầm cỡ quốc tế và khá nổi tiếng trong giới cảnh sát trong nước.
Nếu vậy thì anh ta chẳng thà không hỏi, như thể còn có thể sống lâu hơn.
Mạnh Khai rời mắt, âm thầm thở phào trong lòng.
Sau khi kiểm tra xong và xác nhận rằng thiết bị chính xác, cũng không bỏ quên gì, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay khi vừa khóa cửa, anh liền khựng lại.

Chào đội trưởng.

Cô ta gật đầu, rồi hếch cằm về phòng trang bị.
Tiêu Nhiệm sợ rụt cổ bởi sắc mặt của anh.

Tôi... tôi đương nhiên là cũng nghĩ như vậy, nhưng mà cô ấy mãi vẫn không xuất hiện...

Ngay trang đầu tiên là đội trưởng Lữ Quảng của Đại đội phòng chống ma túy, bên cạnh còn có một tấm hình.
Nhìn sơ qua, tướng mạo của anh ta khá thô kệch, khuôn mặt có sự nghiêm nghị, chính trực và tự tin.
Rất nhiều người của Thông U Các có máu tàn bạo trong người. Trước đây vì e dè uy thế và thực lực của Phó Thiên Thiên nên không ai dám gây chuyện. Nhưng bây giờ cô đang vắng mặt và đã mất tích được nửa năm,
liệu những người kia còn an phận không?
Tử Xa xuất hiện sau lưng anh.
Anh hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng khép hai chân lại, chào cô ta theo kiểu nhà binh.
Lúc anh xem tài liệu, Tử Xa ở bên cạnh giải thích:
Đội trưởng Lữ sẽ dẫn theo đội phòng chống ma túy của anh ta hợp tác với anh trong nhiệm vụ lần này. Ngày mai anh đi gặp anh ta để bàn bạc trước. Những việc tiếp
theo các anh tự mình sắp xếp, cố gắng hạ gục băng nhóm tội phạm này trong một lần hành động.


Vâng, tôi sẽ không phụ sự tin tưởng của đội trưởng.


Tử Xa mỉm cười nhìn Lương Tri


Đội trưởng Lương, tôi rất coi trọng anh. Nhiệm vụ lần này của anh là nhiệm vụ đầu tiên anh nhận sau khi tôi trở lại đơn vị. Vì vậy chỉ được phép thành công, không được phép thất bại, rõ chưa?
Cô ta nghiêm mặt căn
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.