• 360

Chương 586: Cậu chủ, lương tri đã dẫn người xuất phát rồi


Sau khi Lương Tri dẫn đội rời khỏi quân khu, tiếng chuông điện thoại reo vang trong Bùi Viện.


A lô.

Bây giờ là tháng tư, côn trùng đã bắt đầu sinh sôi. Trên người và trên mặt họ hầu hết đều bị côn trùng cắn, nhưng vì đội của Lữ Quảng vẫn chưa tới, bọn họ chỉ có thể ở yên tại chỗ để cho côn trùng đốt và mong đội của anh ta mau đến.
Thời gian trôi qua, những người lính càng lúc càng khó chịu, nhất là sau khi qua 8 giờ, bọn họ đã bắt đầu bực bội.
Lương Tri cười khẩy:
Đội trưởng Lữ, các anh đâu chỉ có một chiếc xe, chẳng lẽ tất cả xe của các anh đều nổ lốp hết?


Đúng vậy, đội trưởng Lương ạ, anh nói xem chuyện này là sao chứ, thật là xui quá.

Lương Tri vừa cúp máy, những người lính đứng sau lưng anh đều hơi oán trách.
Đội phó đội Ba - Hạ Hỏa, người cũng như tên, tính tình nóng nảy. Anh ta lập tức cả giận nói:
Đội trưởng Lữ kia có ý gì vậy? Trung tâm thành phố sao lại bị tắc đường giờ này? Rõ ràng là anh ta có ý đến muộn, không
sẽ đến nhanh thôi.
Anh nói.
Nghe vậy, mọi người không kêu ca nữa vì cũng chẳng ích gì. Họ chỉ có thể nén giận, tiếp tục chờ đợi.
Không chỉ cấp dưới mà ngay cả Lương Tri cũng hơi tức giận.
Rõ ràng là Lữ Quảng đã hẹn với họ, hơn nữa hôm nay bọn họ còn có một nhiệm vụ quan trọng nhưng anh ta lại không tới, rõ ràng là cố tình cho họ leo cây.

Hạ Hỏa, chú ý cảm xúc của anh.
Lương Tri nhắc nhở anh ta.

Đội trưởng, bây giờ là lúc nào rồi mà còn chú ý cảm xúc? Tên đội trưởng họ Lữ này nhất định là cố ý!

Đội của Lương 5Tri đã chờ ở đó đến hơn 7:40 nhưng vẫn không thấy bóng dáng của đội Lữ Quảng đâu.
Anh liền lấy di động ra gọi cho anh ta.

Sao có thể thế được!
Lữ Quảng nói với lý lẽ chính đáng:
Chúng ta đã nói là sẽ gặp nhau tại điểm hẹn, nếu gặp ở chỗ khác, bị lộ hành tung thì làm sao đây? Chuyện này tuyệt đối không được, đội trưởng Lương à, anh
mới đến, cứ kiên nhẫn chờ đi, chúng tôi cũng chỉ thay lốp xe mà thôi, sẽ rất nhanh, thay xong chúng tôi sẽ tới ngay.

Anh ta bắt máy rất nhanh.
Lương Tri:
Đội trưởng Lữ, bây giờ là 8 giờ 10 phút, đã muộn 40 phút so với giờ hẹn ban đầu của chúng ta, không biết anh định khi nào mới đến?

Anh như cười như không, nói:
Nếu đã như vậy thì đội trưởng Lữ cứ từ từ sửa xe, chúng tôi ở đây đợi các anh.

Tiếng cười sang sảng của Lữ Quảng vang lên ở đầu dây bên kia:
Đội trưởng Lương, thật ngại quá, thế thì làm phiền các anh lại chờ chúng tôi thêm một lát. Lát nữa chúng ta gặp nhau nhé?

Đầu8 dây bên kia vang lên giọng nói:
Cậu chủ, Lương Tri đã dẫn người của quân đội lên đường.


Tốt, chú ý kỹ hành t3ung của bọn họ, báo cáo hành động của họ cho tôi bất cứ lúc nào.

Vẻ mặt của Lương Tri rất bình tĩnh, nhíu mày rồi chợt hỏi:
Hạ Hỏa, anh có biết chỗ nào ở Vân Thành có một nhà máy lọc dầu, bên cạnh có một nhà máy sản xuất giấy không?

Đó là tiếng động mà anh đã nghe được khi nói chuyện điện thoại với Lữ Quảng ban nãy.
Lương Tri hít một hơi thật sâu, dằn nỗi kích động muốn mắng chửi Lữ Quảng xuống để nói tiếp:
Nếu đã như thế, đội trưởng Lữ, anh nói cho tôi biết chỗ anh đang sửa xe, tôi sẽ lập tức dẫn người của tôi đến gặp các
anh, như vậy chắc là được chứ hả?

Hạ Hỏa suýt nữa nhảy dựng lên.

Gì mà sửa xe! Tôi thấy là bọn họ còn chưa xuất phát thì có thể mà nói láo là đang sửa xe! Bọn họ không muốn tới thì có thể nói thẳng, cứ giả ngu để nói dối làm gì không biết!

Lương Tri:
Được, lát nữa gặp.

Dứt lời, anh cúp máy.
Anh ta thở dài, nói với giọng uất ức:
Đội trưởng Lương, thật ngại quá, đúng là không khéo, xe của chúng tôi bị nổ lốp nửa đường, bây giờ chúng tôi đang ở tiệm sửa xe. Các anh yên tâm, sửa xe xong chúng tôi sẽ tới
ngay.

Là đội trưởng, đương nhiên Lương Tri không thể nói những lời khơi lên sự oán giận của mọi người giống như Hạ Hỏa.

Có lẽ đội trưởng Lữ bận việc gì đó, mọi người chờ thêm lát nữa xem sao. Tôi nghe âm thanh trong điện thoại, bọn họ đang ở trên đường tới đây rồi. Từ đội phòng chống ma túy đến đây cùng lắm khoảng nửa tiếng, họ

Vậy sao? Chúng tôi sẽ chờ đội trưởng Lữ. Tôi tin là anh sẽ không để chúng tôi thất vọng.


Đó là điều tất nhiên.

muốn gặp chúng ta sớm. Tắc đường gì chứ, có quỷ mới tin.

Các đội viên của anh ta đều hùa theo, cũng cảm thấy Lữ Quảng hơi quá đáng.
Đến 8:10, mặt trời đã lên cao, từ lúc Lương Tri gọi cho anh ta đến giờ đã nửa tiếng nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Không đợi những đội viên khác thúc giục, Lương Tri nén giận, lại lấy điện thoại di động gọi cho Lữ Quảng lần nữa.
Lương Tri:
...

Nếu Lữ Quảng đang ở trước mặt anh, nhất định anh sẽ đấm cho anh ta một cú, để xem anh ta còn lừa anh kiểu gì?
Lương Tri phải khôn6g? E rằng Tử Xa sẽ phải mất một tướng mạnh rồi.
Tại trạm gác bên cạnh ga xe lửa bỏ hoang.

Vâng!

Sau khi cúp điện thoại, trong 9căn phòng tối om giơ tay không thấy năm ngón, đôi mắt Bùi Diệp lóe lên ánh sáng của thợ săn.
Sau khi điện thoại kết nối, giọng nói hơi thô kệch của Lữ Quảng vang lên ở đầu dây bên kia.

Đội trưởng Lương, thật ngại quá, chúng tôi vẫn còn bị tắc đường trong thành phố, xin các anh chờ thêm một lát.

Nếu anh đoán không làm thì đội của anh ta không muốn bàn bạc với anh, mà đến thẳng nơi cần đến luôn.

Hạ Hỏa thảo mũ lính xuống và cái gáy đã toát mồ hôi.


À, thật ra thì tôi có biết một chỗ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.