Chương 588: Tính sổ
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1070 chữ
- 2022-02-10 01:11:35
Cuối cùng, Lương Tri dẫn người đi đến trước mặt Lữ Quảng.
Anh ta lập tức nhận ra, chàng trai có tư thế hiên ngang tựa t8hiên thần này, người đã cứu anh ta và đồng đội của anh ta chính là Lương Tri - đội trưởng đội Ba của đội đột kích Hắc Ưng.
Lúc này Ngải Hưng đã được dìu đến trước mặt Lữ Quảng. Lữ Quảng lo lắng nhìn anh ta:
Ngải Hưng, cậu thế nào rồi?
Sắc mặt Ngải Hưng hơi tái nhợt, lắc đầu với anh ta:
Đội trưởng, tôi không sao, anh không cần lo lắng.
Anh ta cau mày nhìn anh:
Đội trưởng Lương, anh làm vậy là có ý gì?
Lương Tri liếc nhìn anh ta:
Cách này của anh quá chậm, hơn nữa còn không đạt được mục đích. Họ có nói ra cũng chưa chắc là thật.
Thấy cấp dưới của mình nghe lời Lương Tri răm rắp, cảm xúc của Lữ Quảng rất phức tạp. Có điều, thực lực của Lương Tri quả thật đáng để anh ta kính nể.
Khi anh ta ra lệnh cho bọn họ, bọn họ không nhanh chóng thực hiện như vừa rồi.
Ngải Hưng cười nói:
Chẳng phải bây giờ tôi vẫn ổn sao? Hơn nữa, mọi người cũng không sao mà.
Nói xong, anh ta quay đầu nhìn Lương Tri:
Chẳng hay, các anh là...
Vậy thì tốt.
Lương Tri mỉm cười nhìn anh ta, nhưng nụ cười không lan đến đáy mắt:
Có điều, anh thật sự làm tôi bất ngờ đấy. Trong điện thoại anh còn nói là đang ở tiệm sửa xe. Không ngờ... nhanh như vậy mà
anh đã tới đây rồi.
Không nói phải không?
Lữ Quảng muốn vung chân đá.
Trước khi anh ta nhấc chân, Lương Tri bỗng ngăn anh ta lại.
Lữ Quảng khó hiểu:
Anh nói xem... nên làm thế nào?
Lương Tri nở nụ cười tàn nhẫn, lạnh lùng rút ra một khẩu súng bên hông, nhằm thẳng vào đầu một kẻ buôn ma túy. Sau đó, anh chĩa họng súng xuống, bắn một phát vào mu bàn chân của tên đó.
Lữ Quảng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai đồng đội kia, cho đến khi họ lên xe rời đi.
Bấy giờ, giọng của Lương Tri lại vang lên sau lưng anh ta.
À, xe đã sửa xong, sau đó tôi nhận được tin tình báo khẩn cấp, nói là phải đến đây nên không kịp nói với đội trưởng Lương. Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu.
Vậy sao? Thì ra là thế.
Lương Tri hơi trầm giọng:
Tôi còn tưởng đội trưởng Lữ định một mình bắt gọn bọn buôn ma túy để độc chiếm công lao cơ đấy.
Vậy thì tốt, vậy thì tốt!
Lữ Quảng cảm thấy không thể nói tiếp chủ đề này:
Đúng rồi, hay là chúng ta thẩm vấn phạm nhân trước đi. Đám này không phải là toàn bộ lực lượng của bọn buôn ma túy mà chỉ là một
nhóm thôi.
Người nọ đau đến mức co quắp cả người, còn đồng bọn của hắn thì sợ rùng mình.
Không chỉ tên đó mà đội của Lữ Quảng đang đứng sau lưng Lương Tri cũng kinh hãi.
Lữ Quảng:
...
Đây là tới để tính sổ anh ta.
Lữ Quảng thở dài, rồi cũng quay đầu nhìn Lương Tri và giơ tay chào:
Không biết anh có phải là đội trưởng Lương của đội đột kích Hắc Ưng không?
Lương Tri gật đầu mỉm cười:
Đúng vậy.
Ngải Hưng ngạc nhiên nhìn Lương Tri:
Hóa ra vị này là đội trưởng Lương, chào anh...
Dứt lời, anh ta liền nhấc cánh tay phải của mình lên, định chào theo kiểu lính, nhưng vừa cử động tay là chạm đến vết thương trên vai, anh ta đau đến nhe răng trợn mắt.
Đội trưởng Lữ, thật xin lỗi, tôi vừa mới vượt quyền, ra lệnh cho chiến hữu của anh, chắc anh không để bụng chứ?
Lữ Quảng cười ha ha:
Không, tất nhiên là tôi sẽ không để bụng rồi.
Không để bụng mới là lạ.
Hai người kia, lát nữa về anh ta phải dạy dỗ họ đàng hoàng, để họ biết ai mới là đội trưởng thật sự của họ.
Hơn nữa, mệnh lệnh của Lương Tri tương đương với việc vượt quyền. Đội trưởng đường đường chính chính là anh ta còn chưa ra lệnh mà bọn họ đã răm rắp làm theo lệnh của Lương Tri, quả là muốn anh ta tức chết
đây mà.
Ngay sau tiếng súng là một tiếng hét thảm thiết.
A!
Hẳn ngẩng đầu nhìn vào mắt anh và bắt gặp vẻ lạnh lùng lẫn nguy hiểm trong đó.
Thấy hắn vẫn không mở miệng, anh hơi nhếch môi, không do dự bóp cò lần nữa.
Làm gì có chuyện đó, chắc chắn không phải như vậy rồi. Đội trưởng Lương, tôi không phải là người như thế, anh tuyệt đối đừng nên tin tiểu nhân xúi giục.
Tất nhiên là tôi tin anh rồi.
Lữ Quảng trầm giọng hỏi:
Nói cho tôi biết, ông trùm của các anh ở đâu?
Trả lời họ chỉ là tiếng hừ lạnh của hai tên kia.
Chuyện này thực sự rất quan trọng, vì vậy Lương Tri chỉ nhìn lướt qua Lữ Quảng rồi buông tha cho anh ta, sau đó đi đến chỗ hai tên bị bắt.
Thấy Lương Tri và Lữ Quảng đi tới, hai tên đó liền lộ ánh mắt khinh thường.
Lần này tôi thật sự cảm ơn đội trưởng Lương, nếu không có anh...
Tuy không muốn thừa nhận nhưng Lương Tri thật sự đã cứu bọn họ:
E rằng tôi và các đồng đội tôi đã chôn thấy ở đây.
Đội trưởng Lữ khách sáo rồi.
Nhìn thấy bả 6vai Ngải Hưng vẫn đang chảy máu, Lữ Quảng giận tím mặt.
Vết thương của cậu chảy máu không ngừng mà cậu còn nói là khô5ng sao! Trước đó tôi đã bảo cậu dẫn người rút lui, tại sao cậu không nghe lời tôi?
Tay anh đang bị thương, không cần chào.
Lương Tri trực tiếp dặn dò hai người sau lưng Lữ Quảng:
Hai anh đưa đội phó Ngải đến bệnh viện đi.
Rõ!
Sau khi nghe lệnh, hai người kia lập tức đưa Ngải Hưng đi.
Sau đó, Lương Tri chĩa họng súng vào đùi tên nọ.
Muốn nói chưa?
Anh lạnh lùng hỏi.
Trên đùi tên đó lại xuất hiện một lỗ máu.
Lại một tiếng kêu thảm thiết nữa vang lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.