• 453

Chương 606: Cô thích


Hai người họ đã tiêu hao rất nhiều sức lực, lại thêm bụng đói cồn cào. Vừa nhìn thấy đồ ăn, mắt họ sáng lên.

Nghiêm L8uật nhanh tay mở một hộp đồ ăn và bắt đầu ăn. Hạ Hỏa thì chậm hơn, anh ta lau mồ hôi trên trán rồi mới ăn.
Nhưng cô thích nghề này nên anh sẽ ủng hộ cô, tuyệt đối sẽ không làm vướng chân cô.
Sau bữa cơm trưa, mọi người chuẩn bị tấn công vào hang ổ của bọn buôn ma túy. Lữ Quảng dẫn theo người của mình đi trước thăm dò xung quanh hang ổ của bọn chúng với tư cách là quân tiên phong. Phó Thiên
Làm người thân của quân nhân quả thật vất vả hơn nhiều, bởi vì hai chữ
chờ đợi
khiến người ta rất mệt mỏi.
Nhưng nếu trong lòng người kia có bạn, thì dù có mệt mỏi cũng đáng.

Thật không? Nhưng tôi lại được biết là gả cho cánh lính tráng các anh thì chỉ ở góa mà thôi. Ai muốn gả con gái cưng nhà mình cho các anh để chịu khổ chứ?


Ha, ông đây thật sự đã có vợ rồi nhé.
Nói đoạn, anh ta lấy ra một tấm ảnh, đưa ra trước mặt Nghiệm Luật như dâng báu vật:
Nhìn đi, trong ảnh là vợ và con gái rượu của tôi đấy, xinh không?


Đây là cái gì?
Anh ta nhìn thứ Bùi Diệp đưa cho mình mà thấy nghi hoặc.

Đây là địa hình nơi ở của bọn buôn ma túy. Khi nào anh đến đó thì cứ dựa theo tấm bản đồ này là có thể tìm thấy chỗ ẩn nấp thích hợp nhất.

sợ là cô ấy sẽ càng khó khăn hơn. Tôi chỉ nghĩ, nếu có một ngày tôi gặp chuyện bất trắc, không thể về được với hai mẹ con cô ấy, anh có thể giúp tôi chăm sóc họ không? Tôi đã từng nói cho anh biết địa chỉ nhà tôi, nếu
thật sự xảy ra chuyện, anh biết tìm họ ở đâu rồi đấy.

Những lời nói của Nghiêm Luật khiến tâm trạng của Hạ Hỏa tốt hơn phần nào:
Người anh em, anh hứa với tôi đi!

Nhìn dáng vẻ trịnh trọng này của anh ta, Nghiêm Luật gật đầu:
Tôi hứa với anh, thể đã được chưa?

Nghiêm Luật khó chịu trước ánh mắt của anh ta:
Anh có việc gì thì cứ nói thẳng, đừng dài dòng thế. Vừa rồi anh còn nói không thích dài dòng cơ mà.


Dạo này mí mắt tôi hay bị giật, tôi sợ sẽ có chuyện gì xảy ra với mình, nên tôi muốn nhờ anh một việc. Vợ tôi là giáo viên, con gái tôi mới 2 tuổi đầu, một mình cô ấy chăm sóc con nhỏ rất vất vả. Nếu tôi có mệnh hệ gì,
Thấy anh ta coi bức ảnh như báu vật, Nghiêm Luật nhướng mày.

Không ngờ anh mà cũng có thể lấy được vợ. Vợ anh là người thế nào?

Thiên và Bùi Diệp dẫn người theo sát phía sau.
Trước khi anh ta xuất phát, Bùi Diệp gọi anh ta lại và đưa cho anh ta một tấm bản đồ vẽ tay.
Khi nói chuyện, thức ăn và v5ụn dầu trong miệng anh ta văng vào mặt Nghiệm Luật.
Nghiêm Luật khó chịu, vừa lau mặt vừa lùi lại hai bước:
Anh nói thì nói, còn làm văng cả thức ăn và dầu vào mặt tôi. Các anh làm lính tráng, thật sự thô lỗ quá. Anh không thể nuốt xong rồi nói à?

Hạ Hỏa im lặng chốc lát rồi đáp:
Dù sao thì cô ấy cũng là người rất tốt.

Nói đến đây, anh ta lại thở dài:
Tiếc là tôi ở trong quân khu quanh năm, còn phải huấn luyện, đi thi hành nhiệm vụ, không thể thường xuyên về thăm hai mẹ con cô ấy. Chưa kể, nhiệm vụ nào cũng nguy hiểm, không
Những người lính thường đi thi hành một số nhiệm vụ nguy hiểm mà người bình thường khó có thể hiểu được. Rất có thể sẽ là một đi không trở về, vì vậy có không ít gia đình đổ vỡ vì điều này.
Phó Thiên Thiên ở vị trí đó, mức độ nguy hiểm lại càng cao hơn.
Anh ta vừ3a đưa thức ăn vào miệng, Nghiêm Luật liền nói mát:
Không phải anh nói đội chúng tôi đều khó lường và mưu mô sao? Chẳng lẽ a9nh không sợ chúng tôi bỏ thuốc vào trong thức ăn, đầu độc các anh?

Hạ Hỏa thản nhiên ăn, vừa nhai vừa nói:
Các anh6 muốn đầu độc thì cứ đầu độc đi. Dù sao tôi cũng đang đói, cứ ăn no trước đã rồi chết.

Nghiêm Luật vỗ nhẹ vào vai anh ta:
Đừng nói những lời sa sút tinh thần kiểu này. Chị dâu và cháu gái đều đang đợi anh về đấy.

Hạ Hỏa chợt nghĩ đến điều gì đó khi nhìn Nghiêm Luật:
Phải rồi, người anh em, tôi có thể làm phiền anh một việc được không?

Nghiêm Luật xoa hai cánh tay đã nổi da gà.

Được rồi, đang yên đang lành lại nói những chuyện này làm gì? Chẳng phải chỉ là đi thi hành nhiệm vụ thôi sao? Có gì to tát đâu? Anh đừng đa sầu đa cảm như cánh phụ nữ nữa.

Vừa nhắc đến vấn đề này là anh ta giả vờ không nghe thấy,rõ ràng là anh ta vẫn ủng hộ Lữ Quảng.
Cách đó không xa, Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp cũng tới lấy cơm. Bùi Diệp vừa khéo nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người liền thầm cảm khái.

Chạy lâu như vậy, đói meo cả rồi. Ăn cơm, ăn cơm đi, đừng nói chuyện nữa. Bữa hôm nay ngon thật đấy.

Nghiêm Luật khịt mũi, không nói gì nữa.
Anh ta cười toe:
Cảm ơn anh, người anh em!

Nghiêm Luật chuyển chủ đề:
Giữa cậu chủ nhà tôi và đội trưởng Lữ, anh ủng hộ ai thành đối với sếp Lương?


Chẳng phải anh muốn cho tôi xem ảnh sao? Sao lại cất đi?


Tay anh toàn dầu mỡ, làm bẩn bức ảnh của tôi thì sao?
Anh ta cho bức ảnh vào trong túi giấy dầu rồi bỏ vào ngực áo.
Lại quay về chủ đề này.
Hạ Hỏa quay đầu đi nơi khác.
Anh ta đắc ý nhìn Hạ Hỏa:
Các anh có thể có bạn gái không? Nếu các cô gái nhìn thấy cảnh này thì có mà chạy mất dép.

Hạ Hỏa hừ nhạt:
Cũng không hẳn, nhưng có rất nhiều người gọi chúng tôi là anh lính, và có rất nhiều cô gái tôn sùng chúng tôi.

Nghiêm Luật liếc nhìn người trong bức ảnh, sau đó ngạc nhiên, bèn muốn cầm lấy bức ảnh để xem cho rõ.
Nhưng Hạ Hỏa lập tức cất bức ảnh quý báu đi.
biết sau này còn giữ được mạng để về thăm họ không nữa.

Chủ đề câu chuyện bỗng trở nên nặng nề.
Hạ Hỏa đáp:
Dẹp, lịch sự có thể ăn thay cơm không?

Nghiêm Luật vênh cằm đầy kiêu ngạo:
Ít nhất có thể có bạn gái.

Anh ta cảnh giác nhìn Nghiêm Luật:
Sao? Anh muốn cướp vợ tôi à?

Nghiêm Luật lườm anh ta:
Tôi giống loại người đó sao?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.