• 453

Chương 623: Anh đi đ u, tôi đi theo đó


Tăng Nguyệt Nguyệt đang ngồi xổm xuống để tránh đòn tấn công của những người trước mặt. Trịnh Tiên chỉ đỡ cô đứng dậy rồi không buồn nhìn 8cô lấy một cái đã đứng luôn trước mặt cô, đối mặt với những kẻ kia.

Cùng lúc đó, hơn hai mươi người đột nhiên xuất hiện sau lưng 3anh ta, đi qua trước mặt anh ta rồi xông thẳng vào đám người kia.

Sau trận hỗn chiến, mười mấy tên vây bắt Tăng Nguyệt Nguyệt đã 9bị người của Trịnh Tiên hạ gục.
Trong nửa năm qua, anh ta đã thay đổi rất nhiều, lại còn hút thuốc nữa.
Sau khi hút một điều, liếc thấy động tác quạt tay với vẻ chán ghét của cô, anh ta khẽ nhíu mày rồi vứt luôn đầu lọc thuốc ra ngoài cửa sổ xe,
Anh ta sực nhớ ra là cô không thích mùi thuốc lá.

Solomon?
Trịnh Tiên cười khẩy:
Gọi điện nói với môn chủ của Solomon, Tăng Nguyệt Nguyệt không phải là người mà hắn có thể đụng vào, bảo hắn hủy lệnh đuổi giết cô ấy đi.


Vâng.

Nói rồi, anh ta nắm tay Tăng Nguyệt Nguyệt đang sửng sốt, kéo cô đi đến một chiếc ô tô đang đỗ bên đường, để cô ngồi vào ghế phụ rồi bảo tài xế xuống xe, qua ngồi cùng xe với những anh em khác, còn mình thì lái xe
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...

Những lời đó của anh ta khiến cô rất khó chịu.

Thiên Thiên ở đâu?
Cô đột ngột chuyển chủ đề.
chở cô đi.
Từ khi xuất hiện cho đến giờ, anh ta không nói câu nào với cô.
Sau khi lên xe, cô luôn nhìn chằm chằm vào mặt anh ta bằng ánh mắt sắc bén, như thể muốn khoét một cái lỗ trên mặt anh ta.
Lời tỏ tình đột ngột của anh ta khiến cô ngạc nhiên, hồi lâu vẫn không có phản ứng.
Nhìn vẻ ngơ ngác của cô, anh ta mỉm cười nói:
Thế nào? Ngạc nhiên vậy sao? Chẳng phải cô vừa bảo tôi có điều gì muốn nói không ạ? Bây giờ tôi đã nói rồi đấy, nhưng trông cô có vẻ không muốn nghe thì phải?

Sắc mặt Tăng Nguyệt Nguyệt tối sầm khi nghe thấy giọng điệu bỡn cợt của anh ta.
Thấy vậy, cô lại tiếp tục câu hỏi vừa rồi:
Anh vẫn chưa trả lời tôi, anh đã mất tích nửa năm, chẳng lẽ không có điều gì muốn nói sao?

Trịnh Tiên quay sang nhìn cô, cười nói:
Cô muốn nghe cái gì? Cô đang hỏi tôi tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện cứu cô, đúng không? Bởi vì... tôi thích cô!

Tăng Nguyệt Nguyệt:
...

Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau sau nửa năm. Không ngờ lại là trong tình huống này.
Tăng Nguyệt Nguyệt nhìn cảnh đường phổ lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, không kìm được mà nhìn sang sườn mặt tuấn tú của Trịnh Tiên.

Trịnh Tiên, anh mất tích nửa năm qua, bây giờ đột ngột xuất hiện, chẳng lẽ không có gì muốn nói với tôi sao?

Trịnh Tiên thản nhiên đáp:
Vì tôi là thiếu chủ của bọn họ.

Đây hoàn toàn không phải là câu trả lời.

Tôi trồng bọn họ không giống vệ sĩ bình thường.

Nhưng Trịnh Tiên còn nhanh hơn cô, không buồn liếc nhìn cô mà kéo luôn dây an toàn của cô lại và đóng chốt một lần nữa.

Bây giờ đang ở trên đường, hơn nữa nơi này cũng khá hẻo lánh, cô không bắt được xe đâu.
Anh ta bình tĩnh nhắc có một thực tế:
Vả lại, nếu cố định đi bộ về nhà thì ít nhất phải mất một giờ mới đến được nơi có thể
bắt được taxi.

Sau khi tên cuối cùng ngã xuống, một đàn em của Trịnh Tiên quay trở lại trước mặt anh ta và cung 6kính nói:
Thiếu chủ, đã xử lí xong toàn bộ những kẻ đó.


Ừ.
Anh ta gật đầu:
Có biết bọn chúng là ai không?


Chắc hẳn5 là người của Solomon.

Vừa rồi tim cô còn lỡ mất một nhịp, những câu nói này của anh ta đã khiến sắc mặt cô trở nên khó coi.
Thay vì nói anh ta thổ lộ với cô, chi bằng nói anh ta đang cố ý trêu chọc cô, muốn nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cô thì đúng hơn.
Cô tức tối nhìn anh ta và hừ nhạt một tiếng.
Anh ta hiện đang ở trong giới xã hội đen.
Nếu những người kia đã gọi anh ta là
thiếu chủ
, chứng tỏ anh ta có địa vị không hề thấp trong thế giới ngầm. Cô là một quân nhân, còn anh ta là xã hội đen, hai người họ là hai phe đối lập.
Cô nhấn mở chốt của dây an toàn:
Anh tấp xe vào lề đi, tôi xuống xe.


À, bởi vì bọn họ là xã hội đen, trông không giống người tốt cũng là điều bình thường.

Tăng Nguyệt Nguyệt:
...

Bây giờ cô đã nhận ra hơi thở khiến cô khó chịu toát ra từ Trịnh Tiên là gì.
Anh ta rút một điếu thuốc lá từ cửa bên ghế lái rồi chầm thuốc một cách rất thuần thục.
Tăng Nguyệt Nguyệt vô thức phẩy tay quạt nhẹ.
Cô không thích mùi thuốc lá, mà Trịnh Tiên trước kia cũng không hút thuốc lá.
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...

Rõ ràng là kỹ năng của anh ta cao hơn cô, nếu thật sự động đến quyền cước thì cô không phải đối thủ của anh ta. Huống hồ, nhìn động tác vừa rồi, xem ra thực lực của anh ta trong sáu tháng qua đã tăng lên đáng kể.
Chưa kể muốn đi từ đây về nhà quả thật là điều rất khó khăn, ở lại trong xe là lựa chọn tốt nhất.

Thật đáng tiếc, tôi lại không thích anh chút nào.

Anh ta dửng dưng đáp:
Không sao, cô đường đường là thiên kim của Tập đoàn Tăng thị, một gia tộc đàng hoàng sao lại có quan hệ với đám xã hội đen ô hợp chúng tôi chứ? Cô yên tâm, lát nữa sau khi đưa cô đến cửa
nhà họ Tăng, tôi sẽ đi ngay, tuyệt đối không để người khác phát hiện ra cô đi cùng với người trong giới xã hội đen.

Trịnh Tiên bây giờ vẫn giống như trước kia, chỉ khác ở khí chất. Anh ta mặc bộ vest đen, áo sơ mi trắng, mái tóc ngắn chải gọn sau tai, tuấn tú hơn trước nhưng lại có thêm vẻ ngang tàng và xấu xa.
Trước cái nhìn sắc bén của Tăng Nguyệt Nguyệt, anh ta vẫn ngồi vững như Thái Sơn, mắt nhìn thẳng. Sau khi lái xe chạy khỏi nơi đó, anh ta mới nói:
Tôi đưa cô về nhà họ Tăng nhé?

Cô không định đáp lời nhưng cuối cùng vẫn buột miệng hỏi anh ta:
Anh đã đi đâu nửa năm qua? Những người lúc nãy là ai? Tại sao bọn họ lại gọi anh là thiếu chủ?


Làm sao tôi biết được.



Anh biến mất cùng cô ấy, chẳng lẽ không phải anh đã đưa cô ấy đi sao?



Tôi có thể thế, việc mợ chủ biến mất không liên quan gì đến tôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.