Chương 622: Ngầu quá!
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1005 chữ
- 2022-02-16 04:41:35
Tòa án quân sự và Lương Tri đã dẫn người đến phòng làm việc của thủ trưởng Cận và đưa ông ấy đi.
Cô liền bác bỏ sự thật Lương 8Tri là Phó Thiên Thiên.
Cô trở mặt với Bạch Khẩu trước mặt mọi người không phải vì cô nhất thời tức giận nên hồ đồ, mà là vì 3nếu cô vẫn ở trong đội đột kích Hắc Ưng, lại còn là cấp dưới của Bạch Khẩu thì mọi hành động của cô sẽ bị cô ta
Hiện tại không thể cứu được thủ trưởng Cận5 nếu chỉ dựa vào sức của cô. Nhưng nếu được ba cô giúp đỡ thì mọi chuyện sẽ khác. Dù sao ba cô cũng từng là Tổng giám đốc của Tập đoàn Tăng thị. Lời nói của ông có sức
thuyết phục hơn lời nói của cô, ông cũng sẽ có nhiều cách hơn cô, lại thêm những mối quan hệ của ông, hẳn là có thể giúp được thủ trưởng Cận.
Vừa nghe con gái nói rằng đã giải ngũ, ông Tăng vốn định mắng cô một trận.
Tài xế nhìn cô, nở nụ cười cực kỳ nham hiểm:
Nơi tôi đưa cô đến, đương nhiên là một địa điểm bình thường, hơn nữa còn là đường đến suối vàng đấy.
Đối phương muốn... giết cô.
Người biết cô ra khỏi quân khu vào lúc này và có thù oán với cô chỉ có... Từ Xa mà thôi.
Hơn nữa, khi Phó Thiên Thiên thật sự trở về, cô cũng sẽ quay trở lại.
Nghĩ vậy, tâm trạng của cô tốt hơn phần nào.
Nếu đã ra khỏi quân khu thì cô phải đi lượn một vòng cái đã. Trước đây ở trong quân khu, suốt ngày phải đối mặt với những người ở phòng hậu cần và những công việc lặt vặt làm mãi không xong, cô đã sắp chết ngộp
Tuy nhiên, sau khi nghe cô kể lại, ông trầm giọng nói:
Nguyệt Nguyệt, con cứ yên tâm. Việc này cứ giao cho ba, ba sẽ lập tức cho người đi điều tra xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Vâng, con cảm ơn ba.
Tăng Nguyệt Nguyệt cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cô vừa vui sướng chạy về phía trước vừa giơ ngón giữa lên với những kẻ đang đuổi theo sau.
Về phương diện chạy trốn, cô chưa từng thua ai. Muốn chạy thi với cô, bọn họ vẫn còn
non
lắm.
Chẳng mấy chốc cô đã bỏ xa bọn họ.
Khi cô vẫn đang tiếp tục chạy về phía trước thì đột nhiên có bổn bóng người nhảy ra chặn đường cô, người nào người nấy đều lăm lăm một con dao dài trong tay.
Nhìn lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khóe miệng cô co giật mấy cái rồi mới dừng bước.
Một lúc sau, những người đuổi theo cô đã đuổi kịp.
Có điều, sau khi xe chạy được hai mươi phút, cô bỗng thấy con đường phía trước càng lúc càng hoang vắng.
Công viên giải trí cô muốn đến được xây dựng ở trung tâm thành phố rất đông đúc. Người tài xế này đưa cô ra ngoại ô làm gì?
Cô nhắc nhở anh ta:
Bác tài, anh chở tôi đi nhầm chỗ rồi.
Sau khi Tăng Nguyệt Nguyệt nhảy xuống xe, hai chiếc xe theo sau xe họ cũng dừng lại hòng ngăn cố chạy trốn.
Cô chửi thầm, đành phải quay đầu chạy về phía một khu nhà dân kiểu cũ thưa thớt gần đó.
Mau đuổi theo cô ta, đừng để cô ta chạy thoát!
biết được. Và9 nếu cô muốn cứu thủ trưởng Cận thì sẽ không dễ dàng.
Nghĩ tới đây, cô liền gọi một cú điện thoại.
A lô, ba ạ!
Cô n6ói thẳng yêu cầu:
Con giải ngũ rồi, bây giờ... con có một việc muốn nhờ ba giúp.
Bây giờ cô đang ở ngoài quân khu, không thuộc phạm vi kiểm soát của Tử Xa, chắc hẳn cô ta sẽ không biết về cuộc điện thoại này của cô. Dù cô ta có biết thì cũng không xen vào được.
Quay đầu nhìn lại quân khu phía sau, cô bỗng cảm thấy hơi lưu luyến. Cô đã ở đây hơn nửa năm và còn có tình cảm với những người anh em nơi này, giờ phải rời đi, cô chợt cảm thấy khá bịn rịn.
Nhưng trên đời chẳng có bữa tiệc nào là không tàn.
Cô lấy từ trên kẹp tóc ra một vật giống như chiếc kim nhưng vô cùng cứng, cào một vòng trên cửa kính xe rồi nhẹ nhàng đẩy ra. Cả tấm kính lập tức bị đẩy ra ngoài, cùng lúc đó cô cũng nhảy ra cửa sổ xe. Nhìn thấy
hành động này của cô, tên tài xế muốn ngăn cản thì đã muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô nhảy ra khỏi xe.
Hắn nhanh chóng dừng xe lại.
đến nơi.
Cô tìm một nơi để đi dạo, bắt một chiếc xe taxi và nói với tài xế địa chỉ một công viên giải trí.
Sau đó, cô thoải mái ngồi vào ghế sau của xe, đợi xe chạy đến nơi.
Tăng Nguyệt Nguyệt cười hì hì:
Đáng tiếc là tôi không thích con đường đó của anh.
Nói đoạn, cô định mở cửa xe và nhảy xuống nhưng cửa xe đã bị khóa,
Nếu muốn ngăn cô bằng cách này thì đúng là quá coi thường
thần trộm
rồi.
Bọn chúng đông người, ai cũng như hung thần ác sát khiến tim cô đập thình thịch.
Cô muốn an toàn thoát khỏi đây đúng là hơi khó khăn.
Cô cười ngượng ngùng, nhìn mười mấy người đàn ông to khỏe trước mặt và buông lời trêu ghẹo:
Các vị đại ca chạy cũng đã mệt. Hay là... nghỉ ngơi chút đã, nghỉ ngơi đã nhé!
Bọn chúng nhìn cô, không một ai tỏ vẻ thương tiếc, tất cả đều dữ tợn tiến đến gần cô, buộc cô phải lùi lại phía sau.
Cuối cùng, cô chỉ có thể một mình đấu với tất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.