• 360

Chương 625: Nằm mơ giữa ban ngày


Anh nhìn viên cảnh sát trước mặt từ trên xuống dưới.

Nhìn phù hiệu của hắn thì đây hẳn là phó giám đốc của trại tạm giam này. Mặt hắ8n đỏ phừng phừng, rõ ràng là vừa mới đi ra từ quán rượu nào đó. Từ khi anh vào đây, hắn vẫn luôn để mắt đến anh, mọi thứ được sắp

Thằng này giỏi, cậu lại còn dám giấu rượu cơ đấy. Có bao nhiêu cứ mang hết ra cho tôi.
Phó giám đốc trại tạm giam phá lên cười rồi cùng các anh em của hắn đi ra ngoài. Vừa đi hắn vừa dặn người phía sau khóa cửa
buồng
Ngay sau đó, vài người của trại tạm giam bước từ bên ngoài vào.

Sao vậy sếp?

Bùi Diệp như cười như không nhìn hắn:
Vi phó giám đốc này, hay là chúng ta cứ đợi xem liệu tôi có chết không nhé?


Ha ha, anh còn muốn ra ngoài sao? Nằm mơ giữa ban ngày!

x3ếp cho anh đều là những thứ có chất lượng kém nhất. Hẳn là hắn đã được ai đó dặn dò nên mới có ý đối xử tệ bạc với anh như vậy.
Xem9 ra, kẻ đứng đằng sau thật sự rất muốn anh chết.
Bùi Diệp mỉm cười, nhìn thẳng vào mặt hắn, nói:
Mời thần thì dễ, nhưng tiên thần thì khó đấy. Sáng mai, các anh muốn đưa tôi ra ngoài thì sẽ không nói kiểu này đâu. Dù anh có quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ
không ra.


Nói thế này đi, giờ tôi cho anh biết, tôi sẽ không chỉ ra ngoài, mà sáng mai là tôi được thả rồi, nhưng...


Nhưng cái gì?
Hắn nhìn anh và luôn cảm thấy vẻ mặt tươi cười của anh trông hơi nữ tính, khiến hắn hết sức khó chịu.
còn muốn an toàn thoát ra ư? Không có cửa đâu.


Cấp trên của anh là ai?
Ánh mắt Bùi Diệp khẽ chuyển động:
Đội trưởng Tử Xa của đội đột kích Hắc Ung?


Tôi khinh, anh đang nằm mơ giữa ban ngày hả? Anh còn có thể ra ngoài ư? Không bao giờ có chuyện đó đâu!

Người đứng sau kéo cánh tay hắn và khuyên:
Sếp ơi, sếp đừng nói với anh ta những điều này. Tôi cứ cảm thấy lo lo, sếp đừng chọc giận anh ta.

Hắn hung dữ chỉ vào mặt Bùi Diệp:
Các anh em, lôi thằng này ra đánh thật mạnh cho tôi!

Trong số họ có người nhận ra Bùi Diệp, anh ta bỗng thấy sợ hãi.

Ha ha, tôi không ngại nói cho anh biết, người đó chính là phó chính ủy của quân khu Nam Tương...
Hắn còn chưa nói hết câu thì bỗng nhận ra bên cạnh đang có nhiều người, thế là lập tức ngậm miệng. Sau đó, hắn
hoảng hốt ra mặt và hầm hè:
Anh sắp chết đến nơi rồi, còn muốn biết rõ cái gì? Tôi thấy anh tốt hơn hết là cứ lơ mơ đi.

Tiếng hừ nhạt của anh khiến lòng hắn dâng lên một nỗi sợ hãi khó hiểu.
Tuy nhiên, nghĩ đến mệnh lệnh của cấp trên truyền đạt qua điện thoại, hắn hết sợ ngay.
Bùi Diệp đáp:
Anh không nhìn tôi thì làm sao biết tôi đang nhìn anh?


Cò6n mạnh miệng à!


Anh bỏ tay ra! Tôi nói cho anh biết, nếu anh không bỏ tay ra thì anh không gánh nổi hậu quả đâu!

Bùi Diệp buông lỏng cây dùi cui, tiện đà đẩy hắn lùi lại phía sau khiển hắn loạng choạng vài bước.

Ha ha, chỉ là một tù nhân mà các cậu đã sợ như vậy rồi sao?


Cẩn tắc vô lo.


Đừng nói hiện giờ tôi chỉ bị tình nghi và tạm thời bị giam giữ, cho dù tôi có bị phán tội thì anh cũng không có quyền tra tấn tôi.
Anh sầm mặt nhân từng từ.
Phó giám đốc trại tạm giam tức tối chỉ vào mặt anh:
Anh còn dám đẩy tôi! Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh sẽ không được yên đâu! Người đâu?


Ha, đội trưởng đội đột kích Hắc Ưng đã là gì, chỉ là một người phụ nữ mà cũng muốn ra lệnh cho tôi sao?


Nếu tôi đã là người sắp chết thì chị bằng cho tôi được biết rõ trước khi chết đi, thế nào?

Bù Diệp nhíu mày, hừ nhạt một tiếng.

Vậy sao?

Hẳn tức tối móc chìa khóa ra, mở cửa buồng giam rồi xông vào và giơ dùi cui lên định đánh anh.
Bùi Diệp nh5eo mắt nhìn hắn. Khi cánh tay của hắn hạ xuống, anh ung dung tóm lấy dùi cui của hắn.
Cho dù Bùi Diệp bây giờ có khí thể đến đâu thì cũng chỉ là một con hổ giấy, sớm muộn gì cũng sẽ mất mạng. Chỉ cần Bùi Diệp chết thì chẳng lẽ còn có thể báo thù hắn được sao?

Tất nhiên rồi.
Hắn nhìn anh và cười đểu:
Tôi đã nhận được tin chính xác, bên trên có người muốn lấy mạng anh. Anh biết câu dân không đấu với quan
có nghĩa là gì không? Anh đã đắc tội với quan chức mà vẫn

Đây... đây chẳng phải là Tổng giám đốc của Tập đoàn Bùi thị sao?

Nghe thấy thế, những người khác vốn đang nhìn chòng chọc vào anh lập tức lùi lại phía sau như thể gặp phải ma.
Phó giám đốc trại tạm giam tức giận nhìn bọn họ:
Làm sao thế? Chỉ là Tổng giám đốc của Tập đoàn Bùi thị mà các cậu đã sợ rồi sao?


Sếp, Bùi Diệp không phải là người dễ trêu vào đâu. Chúng ta bỏ qua thì hơn.
Người nọ tốt bụng khuyên hắn:
Đừng để sau khi anh ta ra ngoài lại tìm chúng ta gây rắc rối, như vậy không hay đâu.


Ha, các cậu cho rằng đây vẫn là chủ nhân của nhà họ Bùi có thể hô mưa gọi gió ở đất Vân Thành chúng ta sao? Giờ anh ta chỉ là một tù nhân, mặc cho người khác xâu xé mà thôi. Anh ta muốn ra ngoài sao?
Hắn khịt
mũi khinh thường:
Cả đời này anh ta cũng không ra khỏi đây được đâu.


Trông cậu sợ như thế nào kìa. Sao tôi lại có cấp dưới như cậu nhỉ?


Sếp, chỗ tôi có bình rượu ngon, hay là chúng ta cùng uống với nhau một ly nhé?

giam của Bùi Diệp thật cẩn
thận, không được để anh trốn thoát.
Trước khi rời đi, hắn còn hô to về phía anh:
Hôm nay ông đây đang vui nên không hành hạ anh. Đợi ông đây uống chán chê rồi sẽ trở lại thẩm vấn anh tử tế


Bùi Diệp nhìn bóng lưng hắn rời đi, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.