• 360

Chương 630: Bạch khấu chết


Phó Thiên Thiên:
Bạch Khấu, chẳng lẽ cô vẫn còn muốn bao che cho người đó sao? Hắn...



Tôi đã nói rồi, tất cả mọi chuyện là 8do một mình tôi làm, một mình tôi gánh vác hết, tôi không có ai hậu thuẫn cả.


Tần Hàng đi đến trước mặt Bạch Khấu và nhìn ch3ằm chằm cô ta.

Bạch Khấu, tôi chỉ coi cô như em gái. Trong lòng tôi, cô và Tử Xa... đều là em gái của tôi.

Bạch Khấu nhìn anh và nở nụ cười châm chọc:
Các người đều cảm thấy tôi là kẻ giả dối. Nhưng đến bây giờ, tôi mới thấy anh là người giả dối nhất, Tần Hàng ạ.

Tần Hàng không để ý đến những lời của cô ta, chỉ hờ hững hỏi:
Vì vậy, cô sẽ nói cho tôi biết người đã sai khiến cô là ai chứ?

bàn tay anh.
Vài giây sau, cô ta ngoẹo đầu trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của Tần Hàng, tay trượt khỏi tay anh. Anh ôm chặt cô ta vào lòng.
Trong mắt người khác, có lẽ anh thật sự luyến tiếc cô ta, nhưng chỉ có mình anh biết, đây là lần cuối cùng anh có thể thật sự ôm Tử Xa. Sau này sẽ không còn cơ hội như vậy nữa, đó cũng coi như là lời từ biệt với Bạch
Phó Thiên Thiên có mang theo quân phục cho thủ trưởng Cận. Sau khi ra khỏi tòa án, ông cầm lấy bộ quân phục mà cô đưa cho, đi vào phòng vệ sinh để thay.
Trong lúc đó, Phó Thiên Thiên đợi ông ở sảnh lớn của tòa án.
Tần Hàng chạm mặt cô tại sảnh lớn sau khi đã rửa sạch vết máu trên tay.
Có những lời này của anh là đủ rồi.
Hiện giờ cô ta đang đưa lưng về phía hàng ghế của những người dự phiên tòa, nói:
Các người đừng có giả vờ từ bi, mèo khóc chuột.

Tần Hàng nhìn Bạch Khấu, vẻ mặt cô ta bỗng trở nên căng thẳng. Cô ta nói câu gì đó mà không phát ra tiếng, rồi che miệng lại, sau đó đặt bàn tay dính máu vào lòng bàn tay của anh, chuyển động ngón tay trong lòng
Nhìn thấy động tác đó của cô ta, con người của Phó Thiên Thiên bỗng co lại:
Đừng!

Ngay khi cô vừa dứt lời, Bạch Khấu đã đập mạnh tay vào đỉnh đầu.
Bởi vì cô ta dùng lực rất mạnh nên mắt, mũi, miệng và tai cô ta đã bắt đầu chảy máu, sau đó cơ thể mềm nhũn, ngã nhào sang một bên.
anh không hận cô ta sao?
Tần Hàng thở dài, nói:
Bạch Khấu, khi đó tôi không biết tình cảm của cô, nếu tôi biết...

Bạch Khấu ngẩng đầu nhìn anh:
Nếu anh biết thì sẽ thế nào?

Anh đi thẳng đến trước mặt cô. Khi cô quay đầu lại và nhìn thấy anh, cô liền nhếch miệng, giơ tay chào anh theo kiểu nhà binh.

Xin chào Thị trưởng Tần.

Khóe miệng Tần Hàng giật giật.
Chết tiệt, nhưng sao trong lòng cô ta lại đau đến vậy?
Tần Hàng khàn giọng trấn an cô ta:
Cô đừng lo lắng, cô sẽ không sao đâu.

Bạch Khấu khẽ thở dài.
Thấy thế, một thoáng giễu cợt lóe lên trong mắt cô ta. Nhưng bởi vì cô ta đã lừa gạt anh, cho nên không có dũn9g khí nhìn thẳng vào mắt anh, mà cứ để mặc anh quan sát mình như vậy.

Tại sao? Tại sao cô lại làm những chuyện này?
Anh đột6 nhiên hỏi.
Tuyến phòng bị trong lòng lập tức sụp đổ, cô ta cố gắng nắm hai tay thành quả đấm, cắn chặt răng, buộc bản thân đ5ứng thẳng lưng lên bằng ý chí kiên cường.

Bởi vì...
Cô ta lạnh lùng nhìn vào mắt anh:
Tôi thích anh, nhưng trong mắt anh lại chỉ có Tử Xa, chưa bao giờ có tôi. Tôi ghen tị với cô ta, tôi muốn có được anh. Chỉ đơn giản thế thôi.

Nói xong, cô ta dường như thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta tưởng rằng sẽ nhìn thấy sự chán ghét trong mắt Tần Hàng, nhưng lại chỉ thấy nét mặt đau đớn của anh. Chẳng phải anh không thích cô ta sao? Tại sao còn phải đau xót cho cô ta? Cô ta từng hại chết Tử Xa mà
Bạch Khấu:
...


Ha, anh nói với tôi những điều này, chẳng qua là muốn biết người đó là ai mà thôi. Thật ra...
Trong mắt cô ta lóe lên sự kiên quyết:
Sau lưng tôi không có ai hết, các người tìm nhầm người rồi.

Đúng lúc này, cô ta đột nhiên giơ tay lên, dồn sức vào cổ tay.
Tần Hàng đang đứng gần cô ta nhật liên ôm lấy cô ta.
Bạch Khấu nghĩ rằng khi cô ta ngã xuống, anh nhất định sẽ chán ghét mà né tránh. Nhưng không ngờ anh lại đỡ lấy cô ta. Cô ta nhìn vẻ mặt lo lắng của anh.

Anh... đang lo cho tôi sao?
Vừa nói chuyện, cô ta đã nôn ra một ngụm máu.
Phó Thiên Thiên hét lên:
Quân y đâu, quân y đâu rồi?

Bạch Khấu liếc nhìn cô và cũng nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt cô.
Ôi, những kẻ đạo đức giả này, cô ta đã sắp chết đến nơi, họ nên vui mừng mới phải. Sao họ lại trưng ra vẻ mặt đó với cô ta?
Khẩu.
Bạch Khấu đã chết, thủ trưởng Cận vô tội nên được trả tự do, phiên tòa kết thúc tại đây.
Thi thể của cô ta được đưa ra khỏi tòa án.

Được rồi, đừng vờ vịt nữa.



Anh nhận ra em rồi à?
Phó Thiên Thiên mỉm cười hỏi.

Anh nhìn cô thật sâu:
Chúng ta quen biết nhau hơn mười năm, làm sao anh lại không nhận ra em chứ?


Chỉ là, anh đã quen thuộc với vẻ ngoài của Từ Xa trước kia, nên anh không vạch trần Bạch Khấu là muốn nhìn Từ Xa thêm chút nữa. Nhưng chung quy đó vẫn là kẻ giả mạo.


Tại sao khi Vương An Dương bị Bạch Khấu cử đi thực hiện nhiệm vụ, anh lại đồng ý với cô ta?


Tần Hàng cười đáp:
Lúc ấy anh đã cử người đến đó ngăn Vương An Dương. Nhưng người của anh báo lại là đã có người nhanh chân hơn. Khi đó, anh đoán chắc hẳn là em đã trở lại Vân Thành.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.