Chương 633: Diễn s u
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1108 chữ
- 2022-02-16 04:41:35
Nhìn thấy Bùi Diệp tới, ông cụ Phó rất đỗi vui mừng.
Tiểu Diệp, cháu đến rồi à?
Thấy anh còn dẫn theo một sĩ quan quân đội, ông hơi ngẩ8n người, sau đó nở nụ cười bối rối nhìn người đàn ông lạ mặt đó:
À, đây là ai vậy? Hình như... ông chưa từng gặp cậu ta.
Bùi Diệp định3 khoác vai Phó Thiên Thiên và giới thiệu với ông cụ Phó, nhưng nghĩ đến thân phận hiện giờ của cô, anh liền rút lại bàn tay đang để trên vai cô.9
Lúc này, anh nháy mắt với ông cụ, rồi liếc nhìn người giúp việc.
Nhận được ánh mắt của anh, ông cụ lập tức hiểu ra liền nói với người giúp việc:
Được rồi, tôi nói chuyện với Tiểu Diệp một lát, không muốn bị người khác quấy rầy, mọi người ra ngoài cả đi.
Vâng.
Người giúp việc đáp lời rồi rời đi.
Sau đó, ông cụ Phó còn chưa kịp hỏi Bùi Diệp tại sao lại ra hiệu cho ông như vậy thì Phó Thiên Thiên đột nhiên gỡ bỏ thiết bị thay đổi giọng nói gắn trên cổ ra và thốt ra giọng nữ.
Thấy vậy, ông cụ Phó kinh ngạc. Nhưng khi nhìn vào mặt và ánh mắt cô, ông lập tức nhận ra cô. Ngay giây tiếp theo, ông nghe thấy cô nói.
Nhìn thấy vậy, ông cụ Phó sầm mặt nhắc anh:
Chú ý hình tượng.
Đã kéo được cô lên xe, anh phớt lờ lời nhắc của ông mà chỉ vẫy tay chào:
Ông ơi, chúng cháu đi đây. Hẹn gặp lại.
Nói rồi, anh giục Sở Hành cho xe chạy.
Cô cảm nhận được sự quan tâm ông dành cho cô, ông thật sự rất lo lắng cho cô.
Lúc này, Bùi Diệp mới đánh bạo ôm vai cô:
Cháu muốn khiến ông vui vẻ sớm hơn một ngày nên đã đưa Thiên Thiên về trước. Ông ơi, nhìn thấy cô ấy ông có vui không ạ?
Có, có, đương nhiên là có rồi! Chỉ là...
Ông cau mày nhìn cô:
Nếu có thể khôi phục lại khuôn mặt trước đây thì tốt hơn.
Ông à, ông diễn hơi sâu rồi.
Thầy Bùi Diệp vẫn không thu tay về, ông hất luôn tay anh ra khỏi vai cô một cách thô lỗ.
Thật ra, khi thấy anh cứ khoe tình cảm và sàm sỡ Phó Thiên Thiên trước mặt mình, ông đã cảm thấy khó chịu và luôn muốn bắt anh dùng những hành động đó lại.
Sau đó, ông hất luôn tay cô ra:
Hiện tại ông không quen thân với cháu. Tiểu Diệp, cháu bỏ tay khỏi vai Thiên Thiên đi. Đàn ông lại đi ôm đàn ông như thế thì còn ra thể thống gì? Cháu muốn cắm sừng cháu gái của
ông sao?
Bùi Diệp:
...
Bùi Diệp:
Mong ông tạm thời giữ bí mật chuyện này.
Tại sao phải giữ bí mật? Minh Thanh đã chuẩn bị...
Bắt gặp sự khó chịu trong mắt Bùi Diệp, ông cụ Phó lập tức hiểu ra rằng cô không về nhà họ Phó với tư cách Phó Thiên Thiên có nghĩa là gì. Vì thế, những lời muốn
nói tiếp theo đã chuyển thành:
Khụ, hóa ra là thế. Vậy các cháu cứ thoải mái đi. Khụ...
Ông nội, là cháu đây ạ.
Ông phấn khởi nhìn chằm chằm vào cô và đi vòng qua bàn trà đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô.
Thiên Thiên, là cháu thật sao?
Đây là bạn cũ của Thiên Thiên trong quân đội, họ Lương ạ.
Cháu chào ông Phó.
Phó Thiên Thiên giả vờ khách sáo, lịch sự chào6 ông.
Ông cười ha ha.
Cô áy náy nói:
Ông, là cháu đây ạ. Những ngày qua đã để ông phải lo lắng, bởi vì cháu ra ngoài làm nhiệm vụ nên không tiện liên lạc với ông.
Không sao, không sao, cháu về là tốt rồi, về là tốt rồi!
Ông cụ Phó xúc động, hai mắt ngấn lệ.
Trái tim Phó Thiên Thiên cũng nhảy lên vui sướng.
Ông không quan sát cô một cách nghiêm túc, chỉ nghĩ cô là sĩ quan quân đội mà Bùi Diệp dẫn theo. Ông không biết anh có ý gì. Huống hồ, chẳng phải Bùi Diệp rất hay ghen sao? Anh sẽ cho phép Phó Thiên Thiên có
người bạn khác giới như vậy sao? Điều kỳ lạ hơn là anh còn đưa người bạn này của cô đến nhà họ Phó.
Nữ giúp việc bưng trà lên cho hai người họ rồi bước ra đứng sau lưng ông cụ Phó.
Sau bữa tối, anh muốn đưa Phó Thiên Thiên rời đi ngay, nhân tiện gần gũi với cô một lúc. Dù sao cũng sắp đến giờ đóng cửa quân khu, anh còn phải đưa cô về, sẽ không còn thời gian để ôm hôn cô nữa.
Tuy nhiên, ông cụ Phó như đoán được suy nghĩ của anh nên một mực giữ cô lại, đến khi sắp đến giờ đóng cửa quân khu, ông mới chịu để cổ đi.
Bùi Diệp lập tức kéo cô vào ghế sau xe.
Anh và cô vốn dĩ có thể thể hiện tình cảm với nhau, nhưng vì sự có mặt của ông cụ Phó mà anh phải giữ khoảng cách với cô.
Nếu cô đã trở về nhà họ Phó thì đương nhiên là ông sẽ không để cô rời đi mà sẽ giữ hai người ở lại ăn cơm tối.
Tất nhiên, hai người đã ở lại nhà họ Phó dùng bữa tối. Ông cụ Phó quán triệt rằng hai người cùng giới không thể quá thân mật, vì thế đã ngồi giữa để ngăn cách hai người, khiến Bùi Diệp cực kỳ chán nản.
Trước kia ông còn ngại thân phận của mình nên không có cơ hội ra tay. Bây giờ rốt cuộc cơ hội đã đến, sao ông có thể không nắm chắc cho được?
Thấy ông nhìn chòng chọc vào mình, Bùi Diệp tê dại cõi lòng. Anh bỗng cảm thấy việc anh đề nghị Phó Thiên Thiên khôi phục thân phận của cô và xuất hiện trước mặt Phó Minh Thanh ở chốn đông người vào ngày
mai, để khiến ông ta khó xử, có phần đáng đánh đòn.
À, thì ra là cậu Lương, mau ngồi đi.
Cảm ơn ông.
Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên ngồi xuốn5g, ông cụ Phó ngồi đối diện họ.
Khi ông định vẫy tay với Phó Thiên Thiên thì chiếc xe đã lăn bánh, rời đi trước mặt ông.
Nhìn chiếc xe đi xa dần, cuối cùng ông cũng không nhịn được cười. Nhớ lại vẻ mặt của Bùi Diệp khi nãy, ông cười ra nước mắt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.