• 360

Chương 634: Chồng yêu dấu của em


Sau khi hết khó chịu, anh liền nghĩ đến việc chính.


Đúng rồi, Thiên Thiên, em vẫn chưa nói cho anh biết là nửa năm qua rốt cuộc em đã đi đ8âu? Vì sao lại lấy thân phận Lương Tri để trở về Vân Thành vào thời điểm này?


Trước đó cô chưa nói với anh là vì cô còn có điều cổ kỵ. Bâ3y giờ Bạch Khẩu đã chết, tuy vẫn chưa tìm ra hung thủ thật sự đứng phía sau, nhưng coi như cũng đã an ủi được phần nào linh hồn của các chiến sĩ t9rong đội
Cô cảm thấy câu hỏi này hơi nguy hiểm, nên trả lời hay không trả lời đây?
Thấy cô im lặng, anh mỉm cười nhìn cô:
Thiên Thiên, từ trước đến nay em luôn ăn ngay nói thật, sao hôm nay lại không nói gì?


À, nếu em mất tích, thủ trưởng Cận nhất định sẽ lo lắng...

Cô đã tỉnh lại từ năm tháng trước nhưng lại không nói cho anh biết, mà để anh chịu đựng nỗi khổ tương tư suốt năm tháng trời.

Sau đó thì sao?

Cô nhận ra cảm xúc của anh không ổn nhưng lại không để ý cho lắm mà nói tiếp:
Lúc đó, em liên lạc với thủ trưởng Cận, nhưng ông ấy nói với em là sau khi em mất tích, có thể quân đội sẽ có hành động lớn nên bảo

Nửa năm trước, không biết là ai đã đưa em đi, nhưng người 5đó không phải là Trịnh Tiên.
Cô giải thích thay cho Trịnh Tiên.
Bùi Diệp khẽ gật đầu:
Anh cũng đã nghi ngờ anh ta, nhưng sau đó anh phát hiện còn có một nhóm người khác nằm vùng trong bệnh viện để đang chờ cơ hội đưa em đi. Sau đó đã xảy ra chuyện gì?


Lúc tỉnh lại, em thấy mình nằm trong một bệnh viện nhỏ ở Lâm Thành, khi đó đã là một tháng sau.

Bùi Diệp như cười như không:
Đúng vậy, thủ trưởng Cận rất lo cho em, vậy anh không lo cho em sao?

Phó Thiên Thiên:
...

Cô đã nói rồi mà, câu hỏi này không nên trả lời, anh cứ một mực bắt cô trả lời, nhưng khi cô trả lời thì anh lại không vui.
Lần đầu tiên cô cảm thấy tiếng chuông điện thoại lần này giống như cọng cỏ cứu mạng, khiến cô như trút được gánh nặng.

A lô.

Bùi Diệp chỉ có thể kiềm chế cảm xúc của mình, chờ cô nói chuyện điện thoại xong.
Anh cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Hình ảnh này hình như không đúng cho lắm, không phải anh đang hỏi tội cô sao? Sao bỗng nhiên hình ảnh lại thay đổi, giống như người bị hỏi tội tự nhiên biến thành anh?

Thiên Thiên, sao em lại nhìn anh như vậy?

Có điều, anh nhận ra sắc mặt của cô đột nhiên trở nên khó coi, ánh mắt nhìn anh cũng lạnh đi, khiến anh có phần sợ hãi.
Ánh mắt này của cô... có nghĩa là gì?
Khi anh đang nói thầm trong lòng, Phó Thiên Thiên đã cúp máy và nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt sắc lẹm.

Trước đây khi đang truy đuổi bọn buôn ma túy, em đã từng hỏi anh, có phải anh rất quen thuộc với căn cứ của bọn chúng không. Lúc đó, anh đã trả lời em là anh không quen, đúng không?
Cô sầm mặt.
Bùi Diệp:
...

Sao tự nhiên cô lại nhắc đến chuyện đó?
Phó Thiên Thiên cũng rất biết ý, không tiếp tục trả lời anh nữa. Tiếp theo bất kể cô có trả lời thế nào, anh nhất định cũng sẽ tiếp tục tức giận. Cô không nên chọc giận anh nữa thì hơn.
Nhưng Bùi Diệp vừa khéo lại là kiểu người dù có tức giận cũng phải hỏi cho ra lẽ, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Phó Thiên Thiên.
Khi anh còn định hỏi có chuyện gì đó thì điện thoại của cô đổ chuông.
em cứ ẩn náu, tạm thời không nên trở về. Vì vậy em đã nghe theo lệnh của ông, đợi đến thời cơ chín muồi mới trở lại Vân Thành.

Bùi Diệp cười khẩy:
Tức là sau khi sức khỏe của em hồi phục, người đầu tiên em muốn liên lạc không phải là người chồng yêu dấu của em, mà là thủ trưởng Cận?

Phó Thiên Thiên:
...


Ơ, tự nhiên em lại hỏi chuyện này làm gì?
Anh chột dạ, sờ mũi và nhìn sang chỗ khác, né tránh ánh mắt của cô.
Cô cười nhạt.

Anh nghĩ xem, bỗng nhiên em hỏi chuyện này để làm gì? Anh đã làm gì... trong lòng anh biết rõ mà.

đột kích Hắc Ưng đã hy sinh.
Chuyện của Bạch Khấu đã trôi qua, điều cố kỵ của cô cũng đã không còn, vì vậy Bùi Diệp mới c6họn thời điểm này để hỏi cô.
Cô thoáng nhìn anh và thành thật trả lời.
Anh ngạc nhiên:
Tức là năm tháng trước em đã tỉnh lại rồi?

Phó Thiên Thiên

một tiếng.
Trong lòng anh lại dâng lên nỗi khó chịu.
Hai người họ đúng là vợ chồng, nhưng cô là quân nhân, điều ưu tiên trong lòng cô là đất nước. Cô không cảm thấy mình có lỗi gì khi liên lạc với thủ trưởng Cận đầu tiên, nhưng đó lại là lỗi lớn đối với Bùi Diệp, quả thật
cô cũng cảm thấy hơi áy náy.
Không chỉ có Phó Thiên Thiên mà Sở Hành ngồi ở ghế trước cũng cảm nhận được là Bùi Diệp đang tức giận, mà còn là đang cố ý hờn dỗi. Lúc này Bùi Diệp giống một người đàn ông đã lập gia đình, đang đến thời kỳ
mãn kinh, hở chút là giận. Anh ta cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình để tránh bị vạ lây.
Làm tài xế cho Bùi Diệp quả là đau khổ, không chỉ phải thường xuyên chứng kiến cảnh mùi mẫn mà còn phải lo lắng bản thân sẽ tiếp xúc với lửa bất cứ lúc nào. Bùi Diệp cứ vừa gặp Phó Thiên Thiên là cảm xúc liền
không ổn định.

Anh không hiểu em đang nói gì.



Hai năm trước, đội đột kích Hắc Ưng của bọn em từng thực hiện nhiệm vụ ở khu vực đó, nhưng kết quả là bọn em bị phục kích bởi những người không rõ danh tính khiến kế hoạch của bọn em thất bại, còn làm cho

nhiều anh em khác bị thương, thậm chí...
Phó Thiên Thiên gằn từng chữ:
Còn có một người bị mất đi khả năng sinh sản trong lần đó, vợ anh ta cứ đòi ly hôn với anh ta!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.