Chương 638: Lương trị thật
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1104 chữ
- 2022-02-16 04:41:35
Không ngờ, đêm qua mưa to như vậy mà sáng nay thời tiết lại đẹp thế này.
Cô nhìn kỹ xung quanh, nhận ra đây là c8ảnh vật quen thuộc.
Phó Thiên Thiên muốn cô về đơn vị nhanh như vậy sao?
Vốn dĩ cô đang định đi tìm Trịnh Tiên để trút giận, nhưng lúc này rõ ràng là chuyện ở quân đội vẫn quan trọng hơn.
À, xin lỗi nhé, tôi nhận nhầm người. Tôi tưởng là người quen của tôi, nên đã đùa với anh.
Lương Tri:
...
Thấy vậy, sắc mặt ông Tăng mới khá hơn đôi chút.
Bấy giờ Tăng Nguyệt Nguyệt mới dám lên tiếng:
Ba, tối qua... con về nhà bằng cách nào vậy?
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Nhìn động tác và thần thái của anh ta, cuối cùng cô cũng phản ứng lại.
Cô đang định đi ra ngoài thì ông Tăng đã gọi cô lại:
Sáng nay có một vị là đội trưởng họ Phó ở quân khu gọi điện đến nhà ta, nói rằng muốn con về đơn vị ngay lập tức!
.
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Cô chạy thẳng xuống lầu và bắt gặp vẻ mặt nghiêm nghị của ba mình.
Cô bỗng khựng lại.
đi, ba, sao... sao ba lại ở nhà?
Nhìn thấy cô mặc đồ ngủ, đi chân trần, đầu tóc rối bù, ông Tăng nghiêm mặt:
Con gái con đứa, con nhìn xem bây giờ thành ra thể thống gì? Con lập tức đi lên phòng thay quần áo tử tế rồi xuống đây!
Ở trong quân đội một năm, Tăng Nguyệt Nguyệt hiểu rõ trách nhiệm của một quân nhân. Việc đầu tiên quân nhân phải làm đó là phục tùng mệnh lệnh.
Ăn sáng xong, cô bảo tài xế lái xe đưa cô về quân khu.
Cô nhiều chuyện hỏi anh ta:
Đúng rồi, anh là anh Lương phải không, có phải trước đây anh xin nghỉ phép không?
Nói đến chuyện này là tôi lại bực mình. Trước đây tôi đi chấp hành nhiệm vụ, tự dưng bị người ta đánh gãy mấy cái xương sườn, phải nằm viện nửa tháng, mãi đến hôm nay mới được xuất viện.
Người giúp việc đang bưng nước vào phòng cô thì bị cô va phải. Thấy cô ấy sắp làm đổ nước, Tăng Nguyệt Nguyệt nhanh tay đỡ lấy ly nước, sau đó rời đi luôn.
Cô chủ, cô đi chậm thôi!
Nhờ Phó Thiên Thiên và thủ trưởng Cận đã nói trước, quá trình khôi phục thân phận của cô vô cùng thuận lợi.
Phó Thiên Thiên đã khôi phục thân phận của mình nên nhất định là đang chờ cô ở trong quân khu.
Mắt ông Tăng lóe lên:
À, người làm thấy con ngất xỉu ở trước cửa nên đưa con vào nhà đấy.
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Người mang gương mặt của Lương Tri trước mặt cô không phải là Phó Thiên Thiên cải trang, mà chính là... Lương Tri thật! Hôm qua cô đã nghe Phó Thiên Thiên nói rằng hôm nay Lương Tri thật sẽ trở lại quân khu.
Biết mình đã làm chuyện sai trái, cô nở nụ cười bối rối.
Anh ta lẩm bẩm:
Đúng là chuyện lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay sao lại nhiều thế? Sau khi tôi trở lại quân khu, trước đó thì có người nói tôi đã gia nhập đội đột kích Hắc Ưng, lại còn nói võ nghệ của tôi trở nên
lợi hại, ai cũng muốn đấu với tôi. Trên người tôi đã bị thương nhiều rồi, bây giờ vừa rẽ một cái lại bị đâm một cú, tôi đã tạo nghiệp gì chứ?
Tăng Nguyệt Nguyệt nhìn anh ta với ánh mắt thông cảm:
Anh đáng thương thật, có rảnh thì anh đi lên chùa Nam Sơn xin một lá bùa hộ mệnh đi.
Lương Tri nhíu mày:
Vậy sao được, quân nhân chúng tôi xưa nay không tin vào mấy chuyện quỷ thần.
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Thần chiến tranh Pallas đã lên tiếng, cô không dám cãi lời, bèn vội vã chạy lên lầu, ăn mặc chỉnh tề rồi mới ngoan ngoãn đi xuống phòng khách.
Là sao? Cô ngất xỉu ở trước cửa nhà, người làm đưa cô vào? Chẳng lẽ... đêm qua Trịnh Tiên không đưa cô vào phòng anh ta mà đưa thẳng cô về nhà cô?
Chuyện này quá vô lý!
Chuyện này là sao?
Không sao, không sao.
Người ta là con gái, lại thành khẩn xin lỗi như vậy, anh ta còn có thể so đo với cô thế nào? So đo với con gái thì lại tỏ ra mình là người hẹp hòi nên anh ta đành phải nén giận.
Đúng vậy, cô nhận ra chiếc đèn quen thuộc, con thỏ bông quen thuộc, giấy dán tường 6quen thuộc và đồ đạc trang trí trong phòng, dù nhìn ở góc độ nào thì đây cũng là phòng của cô ở nhà họ Tăng.
Cô5 nhanh chóng nhảy xuống giường, không thèm mang dép đã mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Cô rất muốn nói với anh ta: Đó đều là lỗi của Phó Thiên Thiên.
Bà cô đây cũng chẳng phải người dễ bắt nạt.
Sau khi vào quân khu, lúc chuẩn bị đi báo danh, Tăng Nguyệt Nguyệt gặp phải một người ở chỗ rẽ.
Tăng Nguyệt Nguyệt cạn lời:
Ồ, thể thì anh tự cầu phúc đi.
Nói đoạn, cô đi ngang qua anh ta, đến phòng nhân sự để khôi phục thân phận quân nhân của mình.
Lần đầu nhìn thấy đối phương, cô chớp chớp mắt rồi vung tay đấm vào mặt người đó theo bản năng.
Người nọ dường như không ngờ rằng cô sẽ tung đòn nên cứ thế
ăn
một đấm của cô.
Tốt quá!
Nhưng vừa vui mừng xong, cô đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng.
Không phải cô đang hôn mê ở chợ đen sao? Đáng lẽ sáng nay cô phải tỉnh lại ở trong phòng Trịnh Tiên mới đúng, sao9 bây giờ cô lại ở nhà mình?
Anh ta lùi về sau hai bước, mũi bị chảy máu, mặt đỏ lên.
Thấy anh ta hoàn toàn không né cú đấm của mình, Tăng Nguyệt Nguyệt giật mình.
Mẹ kiếp, Thiên Thiên, sao cậu không tránh...
Người nọ che mũi, nén giận nhìn cô:
Đồng chí này, sao cô lại đánh tôi?
Trên đường đi, tâm trạng của cô rất xấu, đặc biệt là sau khi cô gọi cho Trịnh Tiên vài lần mà điện thoại di động của anh ta lại tắt máy.
Trịnh Tiên đáng ghét, muốn vạch rõ ranh giới với cô đây mà.
Tăng Nguyệt Nguyệt đến thẳng tiểu đoàn 3 để tìm nhưng không thấy Phó Thiên Thiên đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.