Chương 639: Cha không hiển từ, vì sao con phải hiếu?
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1064 chữ
- 2022-02-16 04:41:35
Hai lần trước kế hoạch của ông ta đã bị cô phá hỏng. Lần này cô đã mất tích ròng rã nửa năm, mọi người đều không có tin t8ức của cô. Ông ta không tin là cô còn có thể bất ngờ xuất hiện và làm gián đoạn đại hội cổ
đông lần này được nữa3.
Chỉ cần được thông qua thì toàn bộ 40% cổ phần của cô sẽ thuộc về ông ta.
Phó Thiên Thiên mỉm cười nhìn ông ta.
Sao vậy, ông Phó, nhìn thấy tôi, ông thất vọng lắm sao?
Đây là lần thứ ba cô phá hỏng kế hoạch của ông ta, ông ta không tài nào kiềm chế được cảm xúc của mình.
Cả người ông ta như bị rút hết sức lực.
Kế hoạch của ông ta lại thất bại.
Chỉ cần cô xuất hiện trước mặt mọi người, lý do mà ông ta sắp nêu ra sẽ không đáng tin, vì cô chính là bằng chứng tốt nhất.
Nghĩ vậy, ông ta liền cảm th9ấy kích động, cứ ngồi chờ trong phòng làm việc, cũng chẳng có tâm trạng xử lý công việc của công ty.
Lúc sắp đến6 giờ họp, thư kí của ông ta bước vào, nói:
Tổng giám đốc, mời ông đến phòng họp ạ.
Phó Minh Thanh vui vẻ đứng 5dậy:
Được, tôi sẽ đến ngay bây giờ.
Chuyện gì thế này?
Không phải họp đại hội cổ đông sao? Không phải nói mọi người đã đến đông đủ mới mời ông ta qua sao? Sao lại không có ai?
Ông ta đang tức giận, chuẩn bị đi khỏi phòng họp hỏi thăm nhân viên thì có một người đột nhiên đi vào và đóng cửa lại.
chính ngôn thuận.
Một năm qua, Phó Thiên Thiên ngày càng xuất sắc, thành tích thi cử và việc cô sở hữu 40% cổ phần của Phó thị đã được truyền ra ngoài. Mọi người đều biết cô là cổ đông lớn nhất của Phó thị. Và vì cô là cháu ngoại
chính thức của nhà họ Liên nên ông cụ Liên đã để lại những gì tốt nhất cho cô. Còn ông ta chỉ là một kẻ trông coi gia tài của nhà họ Liên mà thôi. Việc nắm giữ rất ít cổ phần khiến người ta càng coi thường ông ta.
Khi đi tới cửa phòng họp, tim ông ta đập hơi nhanh. Ông ta ấn tay lên ngực để ổn định cảm xúc, khó khăn lắm cảm xúc mới ổn định phần nào. Ông ta nhếch miệng đẩy cửa phòng họp ra.
Tuy nhiên, ông ta lập tức ngẩn người, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Bởi vì... trong phòng họp lẽ ra phải ngồi chật kín người, nhưng lúc này chẳng có một ai.
Đôi con người của Phó Minh Thanh co lại, nhìn người đó với vẻ không dám tin.
Phó Thiên Thiên...
Vào lúc ông ta nghĩ rằng cô sẽ bao giờ quay về thì cô lại xuất hiện. Hơn nữa, còn bất ngờ xuất hiện vào lúc các cổ đông lớn sắp đến đây.
Phó Thiên Thiên, sao mày lại xuất hiện vào dịp trọng đại như hôm nay? Tao đã sắp có được Tập đoàn Phó thị mà mày lại xuất hiện! Mày cố tình đến nhìn bộ dạng thất vọng của tao, đúng không?
Cô yên lặng quan sát ông ta, vẻ lạnh lùng trên mặt càng đậm hơn.
À, có phải ông Phó đang tức giận không? Đúng là ông nên tức giận đấy. Ông luôn ngấp nghé cổ phần của công ty Liên thị, rắp tâm muốn chiếm đoạt cổ phần của con gái mình, nhưng bị tôi phá hỏng kế hoạch hết lần
này đến lần khác, ông tức giận là phải.
Cô bình tĩnh nói.
Nghe cô nhắc đến mấy từ
công ty Liên thị
, mặt ông ta trở nên dữ tợn. Vì mấy chữ đó giống như một lời nguyền luôn treo trên đỉnh đầu ông ta, dẫu đi đâu chúng vẫn bám theo ông ta như hình với bóng. Dù ông ta đã
đổi tên Tập đoàn Liên thị thành Tập đoàn Phó thị nhưng luôn có người vô tình hay cố ý nhắc đến Tập đoàn Liên thị trước mặt ông ta, để ông ta biết rằng, ông ta không bao giờ có được Tập đoàn Phó thị một cách danh
Thất bại năm lần bảy lượt khiển Phó Minh Thanh tức đến đỏ mắt.
Phải!
Ông ta phẫn nộ nhìn cô:
Tập đoàn Phó thị luôn do tạo quản lý, sự nghiệp của Phó thị cũng một tay tạo phát triển, mày làm được gì cho Phó thị? Dựa vào đâu mà tao chỉ có chút cổ phần ít ỏi kia, còn mày thì lại
có đến 40% cổ phần Ông già kia luôn nói rằng tin tưởng tạo, nhưng ông ta chỉ để lại cổ phần cho mày, tại sao không để lại cho tao?
Phó Thiên Thiên lạnh lùng nhìn ông ta trút giận lên mình.
Nếu Tập đoàn Phó thị đã luôn do tao quản lý, tao muốn có cổ phần của Phó thị thì có gì sai? Phó Thiên Thiên, mày là con tao, mày nên nhượng cổ phần của mày cho tao mới đúng, thay vì để tao phải hao tâm tổn sức
giành lấy mà vẫn ngồi yên xem tao tấu hề. Phó Thiên Thiên, mày có lương tâm không? Mày đúng là đồ bất hiếu!
Nghe ông ta chỉ trích xong, Phó Thiên Thiên cúi đầu cười khẽ. Mấy giây sau, cô mới hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, cất giọng mỉa mai và sắc bén.
Ông Phó, nếu tôi nhớ không nhầm, trước đây ông nghèo rớt mồng tơi, là nhà họ Liên đã cưu mang ông. Nhưng ông luôn thèm muốn tài sản của nhà họ nên ông đã cưỡng hiếp mẹ của tôi và nhờ vào việc đó để ở lại
nhà họ Liên, khiến mẹ tôi và người yêu thanh mai trúc mã của bà phải chia tay, còn dụ dỗ ông ngoại tôi chấp nhận ông, biến ông trở thành người cầm lái của nhà họ Liên.
Tôi nghe nói, lúc đó ông đã thề thốt trước mặt ông ngoại tôi rằng vĩnh viễn sẽ không phụ bạc mẹ tôi, sẽ ở bên mẹ tôi đến bạc đầu, sẽ một lòng một dạ quản lý công ty. Nhưng ông đã làm gì?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.