• 360

Chương 641: Tôi là người đã có chồng


Ông ta không thèm nhìn nhân viên đó lấy một cái mà hất mạnh tay anh ta ra rồi lao ra cửa phòng họp, nhìn Phó Thiên Thiên đang đi về phía thang8 máy.

Ông ta tức giận nhìn theo bóng lưng cô, hô lên:


Phó Thiên Thiên, một ngày nào đó, Tập đoàn Phó thị sẽ là của tao!

Sau khi bước vào thang máy, cô ấn nút đóng cửa thang lại. Trước khi cửa đóng, cô nhìn ông ta bằng ánh mắt giễu cợt.
Vương An Dương:
...

Cô lại nhếch môi:
Đùa với anh thôi, sao bây giờ anh cứng nhắc thế?

Vương An Dương:
...


Ôi chao, anh nhầm rồi, người đó không phải anh Phong đầu, chẳng qua là dáng người giống anh ấy thôi, không hề có quan hệ máu mủ với anh ấy. Nếu anh ta mạo nhận mình là anh Phong, anh có quyền kiện anh ta,
kiện là đúng.

Phó Minh Thanh đột nhiên đứng vững tại chỗ, không biết đang nghĩ gì.
Đương nhiên, anh ta không dám nói với cô câu này.
Thấy Vương An Dương nghẹn lời bởi câu nói đùa của mình, Phó Thiên Thiên đổi chủ đề.

Bây giờ anh càng ngày càng mất cảnh giác. Trước đây khi Bạch Khấu giao nhiệm vụ cho anh, anh phát hiện có vấn đề mà vẫn đi thực hiện. Nếu thật sự giao nhiệm vụ cho các anh, tôi đã gọi thẳng cho anh, có bao giờ
Nhân viên kia nói chuyện điện thoại xong, vừa quay lại liền thấy ông ta đang đứng bên cạnh mình, anh ta giật mình suýt nhảy dựng lên, vội khom người chào ông ta.

Tổng giám đốc Phó.

Phó Minh Thanh vẫn đang chìm trong suy nghĩ của mình, không nghe nhân viên kia chào nên không trả lời anh ta.
Phó Thiên Thiên, là cô ép ông ta, đừng trách sao ông ta ác. Tập đoàn Phó thị là thành quả nhiều năm làm việc chăm chỉ của ông ta, nó là của ông ta. Ông ta nhất định phải chiếm được nó.
Ra khỏi Tập đoàn Phó thị, Phó Thiên Thiên đến thẳng tòa thị chính.
Vì cô đã gọi trước cho Tần Hàng nên bảo vệ gác cổng không ngăn cản cô. Cô đi vào rất thuận lợi, thoáng chốc đã tới trước cửa phòng làm việc của thị trưởng.
Ông ta cực k9ỳ tức giận.
Ông ta phải làm người canh giữ gia tài của nhà họ Liên sao? Ông ta không cam tâm!
Nếu Phó Thiên Thiên còn ở đây n6gày nào, ông ta sẽ bị cô quản chế ngày đó, trừ phi... cô biến mất.
Đây chẳng phải vì anh ta quá tin tưởng Tử Xa sao? Lúc ấy, mặc dù cảm thấy chuyện đó có phần kỳ quặc nhưng anh ta vẫn không hề nghi ngờ mà đến thẳng nơi làm nhiệm vụ luôn.
Bây giờ nghĩ lại, quả thật lúc đó anh ta rất đần.
Có điều, may mà Phó Thiên Thiên cải trang thành Lương Tri đã xuất hiện và cứu anh ta. Nếu không, e rằng anh ta đã sập bẫy, điều này anh ta không cách nào phản bác.

Tổng giám đốc Phó? Ông... ông sao vậy? Không phải tôi đã làm sai điều gì chứ? Ông cứ việc nói ra, tôi sẽ sửa!

Bấy giờ ông ta mới từ từ lấy lại tinh thần. Nghe nhân viên kia nói vậy, ông ta hơi ngẩn ra rồi chợt cười và vỗ vai anh ta:
Cậu làm tốt lắm, không có sai gì hết, trái lại... Tôi còn muốn thưởng thêm cho cậu một nghìn tệ,
lát nữa cậu đến phòng tài vụ nhận thưởng nhé, cứ nói là tôi bảo như vậy.

nhờ thị trưởng của các anh chuyển lời không?

Vương An Dương:
...

Trí thông minh của anh ta bị chê bai.
Nghe nói Tử Xa trước đây là Bạch Khẩu, khi ở trước mặt bọn họ, hành vi cử chỉ của cô ta rất bình thường, nhưng Phó Thiên Thiên đang đứng trước mặt anh ta đây chẳng những biết cười mà còn biết nói đùa, như thể
cô đã đổi hồn vậy, không giống với đội trưởng luôn mang vẻ mặt lạnh lùng trước đây.
Phó Thiên Thiên trước mặt anh ta không phải là đội trưởng giả đấy chứ?
Nhưng với địa vị bây giờ của cô, muốn động vào cô quả thật đã khó 5lại càng khó hơn.
Trong lúc đang vắt óc suy nghĩ, Phó Minh Thanh nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại của một nhân viên ở bàn bên cạnh.

Cái gì? Anh thấy anh Phong ở đó? Không phải anh vừa gửi ảnh chụp cho người kia sao?

Lúc nhìn thấy cô đi tới từ đằng xa, Vương An Dương vô cùng vui mừng. Nếu không đang trong ca trực, anh ta đã lao thẳng đến chỗ cô.
Khi cô đi đến trước mặt anh ta, anh ta mới khép chân, ưỡn ngực, chào cô theo kiểu nhà binh.

Chào đội trưởng!

Cô hơi nhếch môi nhìn anh ta:
Ừ, tôi rất khỏe.

Anh ta nhìn cô, vành mắt hơi ửng đỏ:
Đội trưởng, thời gian qua cô đã đi đâu, cô có biết là tôi nhớ cô muốn chết không?

Cô ra vẻ nghiêm mặt, suy nghĩ cẩn thận rồi mới nói:
Tôi là người đã có chồng, anh nói vậy e là không ổn.

Tự nhiên có đĩa bánh từ trên trời rơi xuống, nhân viên nọ mừng rỡ, lập tức gật đầu:
Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Phó, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc tốt hơn!

Phó Minh Thanh quay người rời đi.
Vừa rồi, ông ta đã nảy ra một ý tưởng có thể cứu vãn tình hình mãi mãi.
Tần Hàng đi ra từ văn phòng thị trưởng, cười nói:
Được rồi, sếp Phó à, tuy đầu óc Vương An Dương không thông minh nhưng tài nghệ vẫn rất giỏi. Em đừng nói anh ta nữa.


Phó Thiên Thiên hơi nghiêng đầu, nghiêm túc nói:
Thị trưởng Tần, anh có cần em chọn người khác trong đội đột kích Hắc Ưng cho anh không?


Vương An Dương bị chê bai trí thông minh:
...


Những vệ sĩ bên cạnh ai nấy đều run cả vai, cố gắng nín cười.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.