• 360

Chương 642: Thành phố nguy hiểm quá


Đương nhiên là cô vẫn còn nhớ.

Tuy cô và Bạch Khẩu là kẻ thù không đội trời chung, hơn nữa cô ta còn nhiều lần đẩy cô vào chỗ chết8 nhưng dù sao họ cũng là chị em gắn bó với nhau nhiều năm. Vào thời khắc ấy, cô cũng rất buồn và đau lòng cho cái

chết của cô ta.3
Sau khi quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt, cô nhíu mày nói:
Thị trưởng Tần, bây giờ hình như anh gầy hơn so với lần em gặp anh nửa năm trước. Quá gầy, ờ... hơi xấu đấy!

Tần Hàng:
...

Nói đoạn, cô liền đi ra ngoài,

Cô ta nói... 6kẻ chủ mưu phía sau là...

Phó Thiên Thiên nắm chặt hai tay, chờ đợi câu trả lời của anh.

Cô ta không nói thẳng ra đó là5 ai mà chỉ viết một chữ bát vào lòng bàn tay anh.
Tần Hàng thành thật trả lời:
Vì khi đó đang ở tòa án quân đội, anh sợ bứt dây đồng rừng nên không nói cho em biết.

Sau khi cô đi, Tần Hàng mới gọi Vương An Dương vào.

Thị trường, anh có gì dặn dò ạ?

Anh nghiệm mặt nhìn anh ta:
Vương An Dương, tôi hỏi cậu, bây giờ tôi... xấu lắm sao?

Ý nghĩa của chữ
bát
còn nhiều hơn thế, là tên của người đó có chữ
bát
, hay là tuổi của hắn có số tám, hoặc cũng có thể là ngày sinh. Muốn tìm ra người có liên quan chữ
bát
này, quả thật đã khó lại càng khó hơn.
Cô chắc chắn rằng Bạch Khẩu đã cố ý đưa cho cô một vấn đề nan giải.
Thấy cô cau mày, Tần Hàng lo lắng nhìn cô và hỏi:
Em đã nghĩ ra ý nghĩa của chữ bát chưa?

Sau khi ra khỏi tòa thị chính, Phó Thiên Thiên nhìn thấy chiếc xe mang biển số quen thuộc đỗ ở bên đường. Cô liền đi thẳng đến và mở cửa sau xe rồi ngồi vào.
Chờ cô lên xe, Sở Hành khởi động xe, lái khỏi tòa thị chính.
Bùi Diệp mỉm cười nhìn cô:
Thế nào? Em nói chuyện với Thị trưởng Tần có vui không?


Thị trưởng, hiện giờ anh không xấu, chỉ là gương mặt đẹp trai trước đây hơi nhợt nhạt. Nhưng chỉ cần anh tăng khẩu phần ăn, béo lên là tự nhiên sẽ đẹp trai như trước kia.


Vậy chính là xấu rồi!

Vương An Dương:
...

Tần Hàng:
...

Anh nắm lấy trọng điểm trong câu nói của anh ta, mặt đen lại:
Cho nên, ý của cậu là... bây giờ tôi xấu?

Vương An Dương âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán.
Tần Hàng:
...

Thể thì không cần hỏi về kết quả, chắc chắn là cô không nghĩ ra được rồi.

À, nếu em chưa nghĩ ra thì về nghĩ cho xong đi.
Từ khi Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp ở bên nhau, tính tình của cô ngày càng trở nên nóng nảy. Anh sợ nếu cô còn ở lại đây e rằng anh sẽ bị vạ lây, bèn đuổi khéo cô.
Biểu cảm này của anh xem ra là không hài lòng với câu trả lời của anh ta.

Thì sao?

Vương An Dương nuốt nước bọt rồi mới nói tiếp:
À, tôi nghĩ, chỉ cần thời gian này anh tăng thêm 5% khẩu phần ăn, anh sẽ nhanh chóng trở lại là thị trường đẹp trai như năm ngoái.


Khụ, thị trường, anh... chỉ là mặt của anh hóp hơn trước đây thôi.

Tần Hàng:
...

Thấy anh nhìn mình chằm chằm, Vương An Dương cảm thấy căng thẳng.
Phó Thiên Thiên:
...

Nếu anh không kể lại chuyện này với cô, cô nhất định sẽ cho rằng Bạch Khấu không cam lòng chết như thế, nên trước khi chết còn chơi cô một vố.
Thật ra tình hình hiện tại cũng gần như vậy. Nếu cô ta thật lòng muốn nói cho cô biết sự thật, sao không viết thẳng tên của kẻ đó ra mà chỉ viết một chữ
bát
?

Bỗng nhiên anh nhắc đến chuyện này làm gì?
Phó Thiên Thiên nhíu mày.

Lúc ấy Bạch Khẩu ngã vào lòng anh. Cô ta đã dùng9 khẩu hình nói với anh một câu.

Vẻ mặt của Phó Thiên Thiên trở nên nghiêm túc:
Cô ta đã nói gì với anh?

Cô nghiêm mặt nhìn anh:
Thị trưởng Tần, trước đây anh đã từng đắc tội với Bạch Khẩu sao?


Ơ, hẳn là không!


Nếu không có, vậy có lẽ là cô ta muốn chơi' chúng ta rồi.
Cô nhíu mày:
Đã chết rồi mà còn bày mưu như thế.

Vương An Dương:
...

Võ nghệ của anh ta cao cường, đương nhiên là tại cũng rất thính. Anh ta cũng nghe được lời chê bai của Phó Thiên Thiên dành cho Tần Hàng. Anh gọi anh ta vào chỉ để hỏi rằng anh có xấu không khiến anh ta không
nhịn được cười.
Phó Thiên Thiên lườm anh, còn muốn nói gì đó nhưng đúng lúc này điện thoại của cô reo lên.
Là Bùi Diệp gọi tới.

Em đã hẹn với ông nội là trưa nay sẽ về ăn cơm với ông. Bùi Diệp tới đón em rồi, em đi trước đây.

Ánh mắt khẽ chuyển động, Tần Hàng chợt cười ôn hòa:
Được, rảnh rỗi chúng ta sẽ liên lạc lại.


Vâng.
Phó Thiên Thiên vừa chuẩn bị rời đi thì đột nhiên khựng lại.
Tần Hàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên:
Sao vậy? Em còn có việc gì à?

Đây là muốn ép chết anh ta mà. Giờ anh ta cảm thấy mình nói cái gì cũng sai.
Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây hay sao? Không chỉ Phó Thiên Thiên đột nhiên nói đùa với anh ta, mà đến Tần Hàng cũng để bụng chuyện vụn vặt đại loại như cứ ép hỏi anh ta hiện tại mình có xấu hay không.
Hu hu, thật là đáng sợ, thành phố nguy hiểm quá, anh ta muốn về nông thôn.
Lúc hỏi câu này, anh cười rất tươi, nụ cười đó khiến người ta không tìm ra sơ hở, như thể chứng minh rằng anh hỏi chỉ vì lịch sự chứ không phải là ghen.

Song Sở Hành ngồi ở phía trước lại có thể cảm nhận được mùi ghen tuông nồng nặc trong xe.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.