• 360

Chương 645: Cho cô một niềm vui bất ngờ


Thấy ông tức giận, Chân Dương lo lắng muốn đi gọi ông, nhưng chưa kịp mở lời thì cậu bị đá vào chân một cái, khiến cậu lập tức ngồi xu8ống.

Người đá chân cậu là Bùi Diệp.
Ở một nơi khác, ông cụ Phó đi tới đầ9u cầu thang chợt nhận ra sau lưng chẳng có ai đuổi theo khuyên nhủ ông cả, thế là ông tức dựng râu trợn mắt quay trở lại.

Mấ6y đứa đúng là đồ vô lương tâm! Ông lúc nào cũng thương yêu mấy đứa, lo lắng cho mấy đứa. Mấy đứa thì hay rồi, ông giận mà chẳng đứa n5ào đến dỗ ông. Thể nào, muốn ông tức chết phải không?
Ông cụ Phó chỉ
Tiếp đó, ông ngồi lại vào bàn ăn, cầm đũa bắt đầu gắp thức ăn nhưng không gắp thịt nữa.
Khúc nhạc đệm giữa bữa cơm cứ thế trôi qua.
Anh nhanh tay lẹ mắt nắm lấy điện thoại của cô. Thấy cô nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ, anh nghiêm túc giải thích:
Giờ bà nội đang ngủ trưa, với lại, nếu em hỏi bà, bà sợ em lo lắng, chắc chắn sẽ không nói thật
cho em biết.


Bà khó chịu trong người? Khó chịu ở đâu?

Bùi Diệp tiện miệng nói dối:
Hai ngày nay bà ăn không ngon, tuổi bà đã cao, đây cũng chỉ là bệnh cũ, không nghiêm trọng. Ngày mai đến bệnh viện khám, không sao là tốt.

Cô khẽ gật đầu, cảm thấy anh nói có lý.

Vậy chiều mai em sẽ xin nghỉ.


Được rồi!
Anh dặn Sở Hành:
Lái xe đi.


Vâng.

vào mũi Chân Dương:
Tiểu Dương, ông thật lòng yêu thương cháu đấy!

Mặt cậu đau khổ, muốn nói gì đó nhưng lại sợ Phó Thiên Thiên trùng mình, lại đành im bặt. Bùi Diệp càng hiểu nguyên tắc của vợ mình hơn, cô nói gì là anh làm như thế đó, bình tĩnh ngồi bên cạnh ăn uống.

Được!

Tại cổng quân khu, anh cứ đưa mắt dõi theo cô đi vào trong cho đến khi khuất bóng, anh mới bảo Sở Hành lái xe chở anh rời đi.
Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, anh liền hỏi cô:
Đúng rồi, Thiên Thiên, chiều mai em xin nghỉ nhé.


Xin nghỉ?
Cô nghi hoặc nhìn anh:
Sao phải xin nghỉ?

Bùi Diệp đúng giờ đến công quân khu đón Phó Thiên Thiên. Cô đã thay một bộ thường phục thoải mái.
Vừa lên xe, cô liền giục anh:
Nhanh đi, đừng để bà nội chờ sốt ruột.


Có thể không giận được sao?
Ông tức đến mức phổi sắp nổ tung.

Tâm trạng hiện giờ của cháu cũng giống ông vậy. Ông biết mình bị tam cao mà còn ăn mỡ lợn trước mặt cháu, đồ ngọt và đồ nhiều đường cũng thế.

Sau khi cúp máy, tâm trạng Bùi Diệp cực kỳ tốt, chỉ còn chờ đến tối mai nữa.
Ngày mai là sinh nhật của Phó Thiên Thiên, hiển nhiên là cô không nhớ đến chuyện này. Và bởi vì cô mới về nhà họ Phó nên người trong nhà họ cũng quên luôn.
Cậu vừa muốn hỏi sao anh lại đá cậu thì đã nhìn thấy Phó Thiên Thiên đang trừng m3ắt nhìn mình.
Cậu chỉ có thể nhìn theo hướng ông cụ rời đi với ánh mắt đồng cảm.

À, bà nội anh khó chịu trong người, ngày mai phải đến bệnh viện khám. Em cũng biết đấy, người có tuổi hay nghĩ lung tung, mà em lại là cháu dâu duy nhất của bà, nên ngày mai bà muốn em đi cùng.

Bùi Diệp rất hiếu thảo với bà nội mình, nghe anh nói vậy, Phó Thiên Thiên nhíu mày.
Qua việc nhỏ này, mọi người nhận thấy hóa ra ông cụ Phó cũng chỉ là một ông lão ương bướng, lại còn hay giận dỗi như trẻ con.
Rời khỏi nhà họ Phú, Bùi Diệp Chân Dương về trường rồi đưa Phó Thiên Thiên về quân khu.
Cô lấy điện thoại di động ra:
Để em gọi cho bà!

Nếu để có gọi là sẽ lộ tẩy ngay.
Cơn giận của ông cụ Phó tan biến hơn phân nửa.

Vừa nãy ông đã nói rồi, trước đây ông ăn uống rất bình thường.


Ông muốn cháu làm tri kỉ, không có đâu, tỉnh cháu là vậy đấy. Một người đàn ông không quản được cái miệng của mình mà còn lý sự?


Cháu!
Ông cụ Phó tức đến bốc khói đầu:
Ông cho cháu phục vụ trong quân đội là để cháu về giáo huẩn ông sao?

Cuối cùng, ông cụ Phó thở phì phò nhìn Phó Thiên Thiên, thầy cô chậm rãi đặt đũa xuống.

Ông giận sao?

Đáng lẽ bây giờ cô không cần phải về quân khu, nhưng thủ trưởng Cận đã sắp xếp cho cô gia nhập đội đột kích Hắc Ung, chiều nay cô phải làm thủ tục gia nhập đội nên nhất định phải về.
Trên đường, Bùi Diệp hơi buồn bực khi thấy quãng đường càng lúc càng gần.
Trên đường về, anh gọi điện cho Hà Minh.

Đặt cho tôi một bàn ở nhà hàng Trung Hoàn vào tối mai, và đặt một phòng tổng thống cho đêm mai ở khách sạn Bùi thị đối diện.

Ngày mai anh nhất định sẽ cho cô một niềm vui bất ngờ.
Trưa hôm sau.
Hơn nữa, cô thật sự quan tâm ông, rõ ràng là lo cho sức khỏe của ông.

Bây giờ chẳng phải ông vẫn khỏe mạnh sao? Cháu xem cháu nói kìa.
Ông tự cho mình bậc thang để xuống:
Không phải chỉ là ăn rau thôi sao, ông ăn cho cháu xem.


Nếu đã vậy, sao ông lại sợ cháu xem camera?

Ông nghiến răng nghiến lợi nhìn cháu gái mình:
Cháu gái nhà người ta đều là tri kỷ áo bông, cháu thì hay rồi, ngày nào cũng chọc giận ông.


Cháu cũng chỉ có một người ông là ông thôi. Nếu như ông mất đi, sau này khi cháu về nhà, ai sẽ làm sườn xào chua ngọt cho cháu?
Cô chau mày, nhìn ông với ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Ông cụ Phó vốn còn đang muốn chỉ trích cô thì tất cả cơn giận đều tan biến vì câu nói này.
Sở Hành chở hai người họ đến trước cổng một khu vui chơi theo lời Bùi Diệp đã dặn trước đó.
Bùi Diệp:
Bà nội nói chúng ta ở đây chờ bà.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.