• 360

Chương 644: Người nào đã lắm mồm bán đứng ông?


Bảo cô đi tìm hắn? Phó Thiên Thiên nhíu mày, không biết nên trả lời Chân Dương thế nào.

Chung Bình Quân là sát thủ của tổ chức 8bí ẩn. Cô và hắn ở hai phe đối lập, hai người họ vừa nhìn thấy nhau là chỉ muốn giết nhau. Huống hồ hắn từng bảo vệ cho Ngưng Sương, k3ẻ sát nhân đã giết thành viên của đội

đột kích Hắc Ung.
Cô khẽ mím môi:
Đó là chuyện của hắn.

Chân Dương:
...

Haizz, Phó Thiên Thiên đã nói vậy, xem ra cậu muốn nhờ cô tìm Chung Bình Quân là chuyện không thể.
Nếu hắn chết vì việc này, đó sẽ là điều tốt cho quân đội.
9
Cô bèn nhắc nhở Chân Dương:
Tiểu Dương, em phải biết thân phận của hắn, hắn và chúng ta không phải bạn bè. Cho dù có thật sự xảy 6ra chuyện gì đi chăng nữa, hắn cũng không sao đâu.


Nhưng nếu anh ấy không sao thì mất tích nửa năm cũng nên về rồi chứ.

Câu này của cậu khiến cô hơi chau mày.
Đúng thế, nếu hắn không sao, vậy bây giờ cũng nên trở về rồi mới đúng.

Chị Phó, em nói cho chị biết, tuy em không hiểu những số liệu kia có nghĩa là gì, nhưng khi ông nội lấy báo cáo khám sức khỏe, em cũng đi cùng. Bác sĩ nói ông bị tam cao
gì đó.

() Theo Trung y,
tam cao
là tổ hợp bệnh thường mắc phải ở những người bước vào độ tuổi trung niên, gồm ba loại bệnh là huyết áp cao, đường huyết cao và mỡ máu cao.
Cảm nhận được ánh mắt càng sắc hơn của Phó Thiên Thiên, ông cụ Phó thậm chí không cầm được đũa mà phải đặt xuống bàn, sợ hãi không dám ngẩng lên nhìn sắc mặt cô.
Ông mừng rỡ cười toe:
Thiên Thiên, cháu đúng là cháu gái ngoan của ông, ông...

Vừa nói ông vừa cầm đũa lên, chuẩn bị gắp thịt gà.
Ông còn chưa nói hết lời, Phó Thiên Thiên bèn liếc ông:
Chờ đã, vừa rồi cháu mới chỉ nói một nửa.

Hắn chỉ là một sát thủ, hắn đi đâu cũng không liên quan đến cô.
Một lúc sau, bữa trưa được bưng lên chiếc bàn nhỏ. Thấy Phó Thiên Thiên và Chân Dương vẫn còn đứng ở ban công, ông cụ Phó thân thiết gọi:
Thiên Thiên, Tiểu Dương, mau lại ăn cơm đi nào.

Cả hai liền đi tới và ngồi xuống.
Ánh mắt của cô quá sắc bén khiến ông vô thức rụt đầu.

Khụ, Thiên Thiên à, nhắc đến mấy chuyện này lúc ăn cơm hình như không hay cho lắm thì phải?

Ông vừa dứt lời, Chân Dương đã bán đứng ông.
Trong lúc cậu thất vọng thì cô cau mày, nắm chặt hai tay, lại nhìn về hướng nhà họ Chung.
Rốt cuộc hắn đã đi đâu?
Cô cười giễu một tiếng.
Bùi Diệp đã nhìn thấy rõ vẻ mặt có tâm sự của cô. Đợi cô ngồi xuống, anh mới ân cần hỏi han:
Em sao vậy Thiên Thiên?

Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, không hiểu sao hơi chột dạ, bèn lắc đầu.

Em không sao.

Anh nhìn mặt cô thật kỹ.
Tuy cô thẳng thắn nhưng nếu có vài chuyện muốn giấu thì cô sẽ giấu rất sâu, sẽ không để ai dễ dàng phát hiện,
Có Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên và Chân Dương cùng ăn cơm với mình, ông cụ Phó rất vui nên trong lúc ăn đã hơi buông thả bản thân.
Cô vừa ăn vừa thản nhiên nói:
Ông nội, hơn nửa năm nay ông đã đi khám sức khỏe chưa? Kết quả thế nào?

Khi nhắc tới vấn đề này, tim và da đầu của ông cụ Phó đều vô thức siết chặt, nét mặt cũng trở nên mất tự nhiên.

Ơ, lúc ăn cơm cháu nhắc đến chuyện này làm gì? Có chuyện gì thì ăn cơm xong rồi nói.


Ồ, ông nội, ông vẫn nhớ rõ những thứ cần kiêng kị đó. Nếu ông đã biết, vậy vừa rồi ông đã làm gì?

Ông tủi thân nhìn cô:
Không phải hôm nay rất vui sao? Thỉnh thoảng ăn một lần không được ư?


Được chứ.


Ông nội, tạm cao kiêng ăn cái gì?
Phó Thiên Thiên bình thản hỏi một câu.
Ông cụ Phó nuốt nước bọt với đĩa thịt gà trên bàn:
Kiêng món nhiều dầu, nhiều đường, nhiều muối.

Cô hừ nhạt một tiếng khiến ông rùng mình.
Khi ông định gắp một miếng thịt gà, Phó Thiên Thiên bèn lấy đũa của mình chặn đũa của ông lại.
Nhìn miếng thịt mình sắp gặp được cứ thế bị cô làm rơi, ông cụ Phó hơi bực bội.

Thiên Thiên, cháu đang ăn ngon lành, sao lại làm rơi miếng thịt gà của ông?

Vừa nói, ông vừa đưa đũa ra, muốn gặp lại miếng thịt gà kia vào bát của mình. Nhưng đôi đũa giơ ra được nửa chừng thì lại bị Phó Thiên Thiên hất ra.

Ông nói kết quả khám của ông trước đã.
Cô nhìn vào vòng bụng đã to hơn so với nửa năm trước của ông:
Cháu muốn biết số đo huyết áp, chỉ số đường huyết và mỡ máu của ông.

Ông cụ Phó:
...


Thiên Thiên, có lời gì thì chúng ta đợi sau khi ăn xong hãy nói, không phải nói bây giờ, ông đói bụng rồi.


Cô thong thả nói tiếp:
Vừa rồi cháu đã hỏi phòng bếp để xác nhận, hồi nãy ông nói là thỉnh thoảng ông mới ăn, nhưng có vẻ như bữa nào ông cũng ăn theo quy cách tiêu chuẩn cao.


Ông cụ Phó:
...


Là ai đã lắm mồm bán đứng ông?


Thiên Thiên à, sao cháu lại tin bọn họ chứ? Ngày nào ông cũng rất ngoan, tuyệt đối không ăn gì nhiều.


Phó Thiên Thiên khịt mũi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.