• 360

Chương 652: Chỉ đơn giản là giao lưu


Hắc Long.


Ngưng Sương nghiến răng nghiến lợi:
Tên khốn Hắc Long vậy mà lại bắt giam Dạ Xoa!
Cô ta vỗ bàn đứng dậy:
Tôi lập tức8 đến tổ chức của bọn họ đòi người!



Cô Ngưng Sương, không thể làm vậy được.

Ngưng Sương cười lạnh lùng.

Thật sao? Không khách sáo à? Vậy để tôi xem các anh định không khách sáo với tôi như thế nào.

Dứt lời, cô ta lập tức ra tay với người trước mặt. Người nọ không ngờ cô ta sẽ tấn công, bèn cấp tốc né tránh.
Tuy võ nghệ của cô ta cao hơn những người có mặt ở đây nhưng cô ta chỉ có một mình nên nhanh chóng rơi vào thế yếu.
Trong lúc sơ ý, cô ta đã bị đánh mạnh vào sau gáy, sau đó cả người mềm nhũn và ngã xuống đất.
Trước khi ngã xuống, cô ta căm hận nhìn những người trước mặt và nói:
Các anh cứ đợi đấy cho tôi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Cho dù sau này cô ta muốn trả thù bọn họ, bọn họ cũng không thể để cô ta đi cứu Chung Bình Quân khiến cả bọn phải chịu phạt được. Ông trùm vô cùng tàn nhẫn với những kẻ không tuân lệnh. Có rất nhiều ví dụ
đẫm máu, bọn họ không dám công khai chống lại uy nghiêm của ông trùm, vì vậy chỉ có thể để Ngưng Sương chịu thiệt thòi.
Một lúc lâu sau nụ hôn mới kết thúc, quần áo trên người ) đều hơi xộc xệch.
Bùi Diệp biếng nhác ngồi trên ghế của mình, nhìn Phó Thiên Thiên chỉnh lại quần áo. Cô tỉ mỉ cài từng chiếc khuy trên bộ quân phục.
Thân hình cô thẳng tắp, khi mặc quân phục còn có cảm giác cầm dục lạnh lùng. Cô đang đứng ở đó như một tiêu binh tiêu chuẩn, khác hẳn với anh đang biếng nhác ngồi đây.
Một tháng sau.
Vì quân đội và đội vệ sĩ nhà họ Bùi tiến hành giao lưu võ thuật nên Phó Thiên Thiên dẫn theo tiểu đội 2 và tiểu đội 3 của đội đột kích Hắc Ưng đến sân huấn luyện của đội vệ sĩ nhà họ Bùi để so tài.
Các thành viên của đội đột kích biết ý, đều kiểm việc tản ra, để cô và Bùi Diệp có thể ở riêng với nhau.
Sau khi chỉnh xong quần áo, cô nhíu mày liếc nhìn Bùi Diệp đang ngồi trên ghế với trang phục không chỉnh tề.
Lúc này bộ dạng anh giống như vừa bị người ta bắt nạt, miệng nhếch lên với vẻ xấu xa mang theo sự cám dỗ, khiến ánh mắt cô khẽ chuyển động.
Nhìn anh thế này, thật sự khiến người ta muốn ngược đãi anh.

Ha ha, ý của anh là dù tôi đã nhận được tin tức của Dạ Xoa n5hưng lại không thể đi cứu anh ta? Các anh không phải là anh em tốt của Dạ Xoa à? Bây giờ lại làm sao vậy? Cả đám đều sợ rồi?
Ngưng Sương giận dữ nhìn
đám người trước mặt, run lên vì tức giận.
Những người kia đưa mắt nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Cô ta cười khẩy nhìn họ:
Được, được lắm, các anh được lắm! Các anh không đi cứu Dạ Xoa thì tôi đi!

Nói đoạn, cô ta định đi ra cửa. Có điều vừa mới cất bước, cô ta đã bị hai người chặn lại.

Cô Ngưng Sương, cô không thể đi được. Nếu cô đi, ông trùm sẽ trừng phạt cả chúng tôi đấy.


Sao nào? Chúng ta mà phải sợ bọn họ sao?
3Cô ta cười khẩy.

Cô nên biết rằng ông trùm hiện đã vứt bỏ Dạ Xoa nên sẽ không cho phép chúng ta đi cứu anh ta. Nếu chúng ta cứu 9được anh ta, ông trùm sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu. Cô nên từ bỏ ý định đó đi.

Những người khác phụ họa:
Đúng vậy cô Ngưng 6Sương, chúng ta tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

Bùi Diệp đích thân ra đón cô rồi đưa cô đến văn phòng của sân huấn luyện,
Vừa bước vào văn phòng, anh đóng ngay cửa lại, sau đó hai người nhìn nhau, ánh mắt cô trở nên nóng rực.
Anh nhìn cô thật sâu rồi họ nhanh chóng trao nhau nụ hôn mãnh liệt.

Ha, thể thì đáng đời các anh. Các anh tránh ra cho tôi.

Bọn họ liếc nhìn nhau, sau đó lại nhìn cô ta với ánh mắt đề phòng:
Cô Ngưng Sương, tuy cô là người được ông trùm tín nhiệm, nhưng nếu hành động của cô làm liên lụy đến chúng tôi thì chúng tôi... sẽ không khách
sáo với cô nữa.

Cô gạt những ý nghĩ đó đi rồi nói:
Anh vẫn chẳng có hình tượng gìy như trước kia.


Trước mặt vợ mình thì cần gì đến hình thượng. Huống hồ, sau này hai ta còn phải thẳng thắn đối diện với nhau.
Anh nháy mắt với cô một cách tinh quái.
Nói đến việc hai người sẽ phải
thẳng thắn đối diện với nhau
sau này, trong đầu cô liền nghĩ đến vóc dáng hoàn hảo của anh. Khi đó, nhìn ngắm thân hình của anh cũng không tệ.
Trong tháng qua, cô rất bận rộn với công việc huấn luyện các thành viên của đội đột kích, hầu như không gặp anh, thậm chí cũng rất ít gọi điện cho anh,
Cô đã kiến nghị với cấp trên cho bọn họ cọ xát với thành viên của đội vệ sinhà họ Bùi. Những người có con mắt tinh tường đều cảm thấy cô đang lấy việc công làm việc riêng, dự định ở một mình với Bùi Diệp. Họ đã
một tháng chưa gặp nhau nên đương nhiên là vừa gặp liền thân mật một lúc. Bọn họ không thể ở bên cạnh làm kì đà cản mũi, bằng không nếu bị cô phát hiện, e rằng bọn họ sẽ phải nếm mùi đau khổ.

Anh mặc quần áo cho nghiêm chỉnh, chúng ta nên đi ra ngoài rồi.
Cô không quên mục đích đến sân huấn luyện của đội vệ sĩ nhà họ Bùi hôm nay.


Vội gì. Vả lại những người ở bên ngoài đều biết em đến đây để làm gì. Bọn họ đều rất biết điều, sẽ không đến quấy rầy chúng ta đâu.
Anh nhìn cô với vẻ bỡn cợt.

Phó Thiên Thiên nhíu mày.


Ý anh là gì? Em dẫn bọn họ đến đây chỉ đơn giản là để giao lưu thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.