• 360

Chương 653: Muốn nghe em nói thật không?


Bùi Diệp nhoẻn miệng cười vui vẻ.


Anh biết em vì anh nên mới dẫn đội đột kích đến sân huấn luyện để giao lưu mà. Điều đó chứng tỏ dạo n8ày em rất nhớ anh, phải không?

Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh, nở nụ cười hạnh phúc.
Khi đi ra sân huấn luyện, Phó Thiên Thiên nhìn thấy Tăng Nguyệt Nguyệt đã đánh ngã một thành viên của đội vệ sĩ nhà họ Bùi.
Cô đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng là sao?
Thế là cô lặng lẽ nuốt lại những lời muốn nói.
Trước vẻ mặt này của cô, cõi lòng anh liền lạnh lẽo. Hiển nhiên là những lời cô muốn nói chắc chắn 5sẽ không phải là câu trả lời anh muốn nghe. Nghe xong chỉ sợ trái tim anh sẽ bị tổn thương.
Anh liền xị mặt, nheo mắt đầy nguy hiểm và trầm giọng nói:
Thiên Thiên, em nghĩ thế nào?

tay tàn nhẫn quá, lúc về bạn gái tôi nhìn thấy, e là sẽ đòi chia tay với tôi mất thôi.


Bạn gái anh đòi chia tay thì liên quan gì đến tôi? Đừng nói nhảm, mau đứng lên đánh tiếp với tôi đi!
Cô lại quát anh ta đứng lên lần nữa.
Thấy dáng vẻ chẳng hay biết gì của cô, anh không khỏi thở dài.

Anh sao thế?
Cô nhận ra hình như anh đang có tâm sự.
Cô nhìn anh với vẻ khó hiểu.

Vậy anh muốn em trả lời thế nào?

Phó Thiên Thiên đưa mắt ra hiệu cho anh ta đứng dậy. Sau khi anh ta rời đi, Tăng Nguyệt Nguyệt vẫn còn muốn gọi anh ta lại, nhưng trước áp lực của Phó Thiên Thiên, cô ấy đành phải nuốt xuống những lời định nói ra.

Nguyệt Nguyệt, cậu có biết vừa rồi cậu đã phạm sai lầm không?

Trên thực tế, cô đã luôn bận rộn huấn luyện cho các thành viên của đội đột kích suốt một tháng nay để n3hanh chóng nâng cao thực lực của họ. Huấn luyện từ sáng đến tối, đêm về mệt mỏi ngủ thiếp đi, sáng hôm sau
lại bắt đầu huấn luyện. Cô b9ận đến mức hoàn toàn không có thời gian nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Người kia mếu máo, không dám ứng chiến. Bấy giờ nhìn thấy Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp từ xa đi tới, anh ta như trông thấy vị cứu tinh, liền vội vàng gọi to hai người họ:
Cậu chủ, mợ chủ.

Khi hai người đi đến, nhìn thấy anh ta bị Tăng Nguyệt Nguyệt quật ngã, mặt mũi sưng vù, khóe miệng cả hai đều giật giật.
Cô gật đầu:
Vâng.

Bùi Diệp lại xị mặt:
Chỉ thế thôi à?

Cô nhìn thẳng vào mặt anh, nghiêm túc hỏi:
Anh muốn nghe em nói t6hật không?

Bùi Diệp:
...

với em, hai ta cùng gánh vác, cũng sẽ khiến lòng anh dễ chịu phần nào.

Cô không nói được những lời sến súa như thế.

Chẳng phải tớ chỉ đánh một thành viên của đội vệ sĩ nhà họ Bùi bị thương thôi sao? Tớ biết rằng tớ đã vi phạm quy định của quân đội, cậu muốn phạt tớ thế nào thì cứ phạt thoải mái.


Đây không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng hình phạt. Một tháng nay cậu khiến tôi rất thất vọng. Cậu nói cho tôi biết rốt cuộc là cậu đang giở thói cáu kỉnh cái gì?
Phó Thiên Thiên sầm mặt.
Phải nói rằng Tăng Nguyệt Nguyệt không hề nương tay, mặt thành viên kia đã bị đánh đến mức sợ là cha mẹ anh ta cũng không nhận ra con trai mình.
Còn anh ta thấy vẻ mặt của hai người thì biết rằng vết thương trên mặt mình còn nghiêm trọng hơn anh ta tưởng.
Anh chậm rãi đứng lên rồi đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô và các cằm lên vai cô:
Anh sắp rời khỏi Vân Thành mấy ngày, nói đúng hơn là sắp xa em. Anh... sẽ rất nhớ em.

Cảm giác ngọt ngào bao bọc trái tim Phó Thiên Thiên, bên trong dường như có thứ gì đó lấp đầy.
Người bị đánh vội vàng xin cô tha cho.

Cô Tằng, cô Tăng, đừng đánh nữa, tôi nhận thua rồi!

Có lẽ biết tính cô nên anh không ép cô nữa mà khôi phục giọng điệu bình thường:
Khụ, thật ra là thế này, hai ngày nữa anh sẽ rời Văn Thành vài hôm.

Phó Thiên Thiên hơi sửng sốt:
Anh định đi đâu?

Bùi Diệp:
...

Thôi được rồi, là anh đòi hỏi quá nhiều.

Phiến Thành, thủ đô của nước S. Tập đoàn Bùi thị có một hợp đồng cần bàn bạc ở bên đó, hợp đồng này có một vấn đề khó giải quyết, cần anh phải đích thân ra mặt nên anh sẽ đến đó mấy ngày.
Anh thành thật giải
thích.
Trong phòng chỉ có hai người họ, cô không muốn để ý đến anh cũng khó. Hơn nữa anh thở dài lớn tiếng như vậy, chẳng phải là muốn thu hút sự chú ý của cô sao?
Thấy cô im lặng, anh lại thở dài.
Anh lườm cô:
Thế nào, cuối cùng cũng để ý đến anh rồi à?

Phó Thiên Thiên:
...

Cô bất mãn trừng mắt nhìn anh ta:
Tôi chưa ra tay mà anh đã nhận thua, đàn ông kiểu gì thế?

Người kia nhìn cô với vẻ mặt ấm ức:
Cô Tăng à, cô chưa đánh tôi được mấy lần, nhưng chúng ta nói chuyện bằng lương tâm được chứ? Cô nhìn mặt tôi xem, mặt tôi đã sưng vù tím bầm, đều là do bị cô đánh đấy. Cô ra
Anh không trông cậy gì vào chỉ số EQ của cô. Ít nhất hai người họ hiện giờ đã yêu nhau, biết như vậy là đủ rồi.
Anh nói với giọng điệu giống như cô vợ đang hờn dỗi:
Thiên Thiên, em không thể hỏi anh: Chồng à, anh có chuyện gì buồn phiền sao, có cần em giúp anh không? Cho dù em không giúp được anh, nhưng anh cứ nói
Tăng Nguyệt Nguyệt cắn chặt môi dưới:
Tớ vẫn ổn mà.



Tôi muốn nghe nói thật!
Cô vẫn hiểu đôi chút về Tăng Nguyệt Nguyệt. Trước đây dù cô ấy có tức giận hơn nữa cũng sẽ không vô cớ nổi giận. Trong một tháng nay, cô có thể nhìn ra được là tính khí cô ấy cực kỳ nóng
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.