• 453

Chương 664: Đội trưởng, đầu cô bị úng nước hả?



Cánh cửa này bị sao vậy, đây...
Cô ta còn đang định nói gì đó thì ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, hơn nữa còn là mùi má8u tươi mang theo độ ẩm. Cô ta lập tức im bặt.

Phó Thiên Thiên đứng sau lưng cô ta liền bật đèn trong nhà lên.
Ngay sau đó, Ngưng Sương bỗng mở to hai mắt.

Mục tiêu của họ đang nằm dưới đất với nhiều vết thương trên ngư9ời, cánh tay bị bẻ biến dạng, da đầu bị tróc ra để lộ xương sọ đẫm máu. Vết thương trí mạng nằm ở cổ ông ta. Một vết rách6 rất dài, máu trào ra lênh
Ngô Danh sờ cái trán đã toát mồ hôi lạnh.
Anh ta thật sự đã sợ chết khiếp. Thế này là thế nào? Mắng người khác mà còn bị chứng kiến cảnh người ta tình tứ. Cuộc sống quả là không dễ dàng.

Sau bữa sáng sẽ có hành động.
Phó Thiên Thiên đột nhiên nói.
Đang chuẩn bị dùng bữa thì cô nhận ra những người ngồi bên bàn ăn đều nhìn cô bằng ánh mắt gườm gườm.

Sao thế?
Cô liếc nhìn họ.
Tăng Nguyệt Nguyệt là người đầu tiên lên án cô:
Thiên Thiên, cậu quá đáng thật đấy! Cậu đi ra ngoài cả đêm qua mà không dẫn chúng tớ theo! Đúng là quá đáng!

Tiếp theo, cô ta ngẩng đầu lên:
Cô Phó, nếu cô không tin tôi, hiện tại... con chip kia hẳn là vẫn đang ở trong tay Thân Vu, chưa rơi vào tay tầng lớp cấp cao của chính phủ và quân đội nước S.


Vị trưởng lão họ Thân kia...
Một thoáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Phó Thiên Thiên:
Ông ta... có liên quan đến chuyện hơn một năm trước không?

Cô nói với giọng ẩn ý.
Phó Thiên Thiên thờ ơ nhìn cô ta.

Còn có ai biết ngài Xở đây không?

Cô ta lắc đầu:
Tôi cũng chỉ tình cờ phát hiện ông ta ở đây, những người khác không... Chờ đã...


Dưới da dầu ông ta có dấu vết bị cấy chip, hình như con chip đã bị lấy ra.

Phó Thiên Thiên không nói lời nào, cô ta liền quay lại nhìn vào mắt cô nhưng chỉ nhìn thấy hai từ
nghi ngờ
trong đó.
Cô ta biết cô đang nghĩ gì, bèn đứng lên giơ tay thể:
Tôi thề, ngài X hoàn toàn không phải do tôi sai người giết! Nếu tôi biết thì tôi đã không đưa cô đến đây.

Đương nhiên là Ngưng Sương đoán ra được cô đang nói về việc gì.

Lúc đó ông ta không có mặt tại hiện trường, nhưng nghe nói ông ta là người liên lạc với tầng lớp cấp cao của nước cô.

Nếu đã như vậy thì ông ta chính là kẻ thù của cô, cô cần phải gặp mặt ông ta một lần.

Ồ? Quán bar đó có điều gì đặc biệt với ông ta sao?

Ngưng Sương dừng lại, vẻ mặt hơi do dự, nhưng sau đó cô ta khẽ cắn môi rồi dứt khoát nói:
Quán bar đó có một nhóm nhạc, ca sĩ chính của nhóm là con gái ngoài giá thú của ông ta. Nhóm nhạc đó chỉ biểu diễn tại
quán bar đó vào ngày mùng 5 hàng tháng.


Ông ta hiện đang ở đâu?

Ngưng Sương nhìn cô với vẻ mặt khó xử.
Nếu cô ta nói ra chỗ ở của Thần Vu thì đồng nghĩa với việc phản bội tổ chức. Mà kết cục của việc phản bội không phải là điều mà cô ta có thể gánh được.
Phó Thiên Thiên không nói gì, rời khỏi căn nhà.
Sáng sớm hôm sau, cô trở lại phân đà của Thông U Các. Lúc cô về, mọi người đang ăn sáng.
Cô rửa tay rồi ngồi xuống bàn, bảo người giúp việc dọn bữa sáng lên cho mình.
láng. Nạn nhân đã... tắt thở.
Ngưng Sương bước nhanh tới, đặt tay dưới mũi nạn5 nhân để kiểm tra. Sau khi chắc chắn ông ta đã tắt thở, cô ta cau mày:
Ông ta chết rồi.

Nói đoạn, cô ta liếc nhìn chỗ da đầu bị lột ra của ông ta.

Cô không nói phải không?
Phó Thiên Thiên cười lạnh lùng:
Vậy giao dịch giữa hai chúng ta coi như xóa bỏ tại đây.

Ngài X đã chết, con chip cũng đã bị lấy đi, cô ta đã hết thẻ để đánh bạc.

Tôi nói!
Cô ta nghiến răng:
Tuy tôi không thể cho cô biết địa chỉ cụ thể của Thần Vu, nhưng ông ta sẽ xuất hiện ở quán bar Danh Sắc của Phiến Thành vào ngày mùng 5 hàng tháng.


Hóa ra là vậy.

Còn ba ngày nữa là đến ngày mùng 5.

Tôi tạm thời tin cô.
Cô cần phải xác minh những gì cô ta nói.
Nếu không biết nói chuyện thì cứ ngậm miệng lại, không ai coi anh ta bị câm đâu.

Mấy... mấy người nhìn cái gì chứ?

Tiêu Nhiệm nhìn anh ta, cười tít mắt:
Ngô Danh, Các chủ của chúng tôi là phụ nữ. Anh nói rằng anh và cô ấy mặc chung quần, chẳng lẽ... anh nghiện mặc đồ phụ nữ?


Đúng vậy.
Ngô Danh phụ họa:
Đội trưởng, nói thế nào thì chúng ta cũng là chiến hữu mặc chung một chiếc quần. Cô quẳng chúng tôi sang một bên như thế, cô coi chúng tôi là cái gì hả?

Anh ta vừa nói xong, mọi người có mặt ở đây đều đổ dồn ánh nhìn vào anh ta khiến anh ta sởn gai ốc.
Khóe miệng Phó Thiên Thiên co giật mấy lần.

Tôi nhổ vào, anh mới là đổ nghiện mặc đồ phụ nữ! Tôi đang nói ẩn dụ, anh hiểu không?
Ngô Danh xỉa xói anh ta:
Đồ đần.

Nghe thấy vậy, Mạnh Khai đang ngồi bên cạnh Tiêu Nhiệm liền chậm rãi rút một con dao găm từ trong ống tay áo ra, chĩa thẳng vào Ngộ Danh và lạnh lùng nói:
Anh chửi ai là đồ đần?

Ngô Danh lạnh cả sống lưng, nhất thời cảm thấy như có con dao đang kề trên cổ.
Ngưng Sương mừng rỡ nhìn Phó Thiên Thiên:
Vậy Chung Bình Quân...


Sau khi xác minh những gì cô nói, tôi mới quyết định.

Cô ta chỉ có thể kìm nén sự nôn nóng trong lòng:
Được, cô phải nhanh lên, sợ là anh ấy không đợi được lâu nữa đâu.

Anh ta suýt nữa đã quên mất Mạnh Khai bảo vệ Tiếu Nhiệm rất chặt chẽ, không ai được mắng Tiêu Nhiệm, ngoại trừ Phó Thiên Thiên và bản thân Mạnh Khai.
Vì cái mạng nhỏ của mình, Ngô Danh vội vàng giải thích:
À, người anh em họ Mạnh à, cất dao găm của anh đi. Dĩ nhiên đồ đần là tôi rồi, sao có thể là người anh em họ Tiêu được? Là tôi, là tôi!

Bấy giờ Mạnh Khai mới cất con dao đi.

Cô nhớ ra điều gì sao?


Địa chỉ này do một trưởng lão tên Thân Vụ trong tổ chức của chúng tôi đã nói với tôi. Cái chết của nạn nhân rất giống với phương thức giết người của ông ta.
Cô ta lại lẩm bẩm:
Ông ta không liên quan gì đến giới
chính trị, sao ông ta đột nhiên lại giết ngài X?

Ngô Danh ngạc nhiên nhìn cô:
Thật hả đội trưởng? Hành động gì thế?



Giải cứu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.