• 453

Chương 669: Tôi là mèo có chín cái mạng


Phó Thiên Thiên:
...


Anh chống hai tay bên người cô, cúi đầu nhìn cô.
Tăng Nguyệt Nguyệt đứng bên cạnh thỉnh thoảng lại cạnh khóe anh ta.

Anh nói xem, đúng là quá mất mặt, thế mà cũng có thể bị thương bởi đạn lạc.


Thiên Thiên, anh hỏi em một cậu, em phải trả lời thành8 thật.


Anh muốn hỏi gì?


Anh ta khắc có bác sĩ lo, bây giờ chồng em đang bị tổn thương trong lòng, cần em an ủi gấp đây này.


An ủi như thế nào?

() Từ đạn lạc trong tiếng Trung là t = (liÚdàn), Hán Việt là lựu đạn.

Anh đừng có trợn mắt với tôi, những lời tôi nói là sự thật, chẳng lẽ vai anh không phải bị thương do trúng đạn lạc?

Phó Thiên Thiên lặng lẽ bước sang bên hai bước, khiến Tăng Nguyệt Nguyệt lộ người ra ngoài.

Á, Thiên Thiên, sao cậu có thể bước sang bên như vậy? Chẳng phải cậu nói tớ là tri kỉ của cậu, cậu sẽ luôn bảo vệ tớ sao? Khốn kiếp!

Hắn nói với giọng ẩn ý:
Nếu tôi nói là tôi vì cô nên mới bị bọn họ bắt, cô có tin không?

Cô lạnh lùng đáp:
Không.

Hắn khẽ nhếch miệng, đáp:
Ừ, nhờ phúc của cô, tôi không chết được đâu.


Sao anh lại bị người của tổ chức Hắc Long bắt?
.
Quân và Ngưng Sương.
Ngưng Sương đã nằm ngủ trên chiếc ghế sofa gần đó, có lẽ là do trước đó cô ta luôn căng thẳng thần kinh quá độ, lại mất rất nhiều sức khi đi cứu Chung Bình Quân, còn chịu đau đớn lúc lấy viên đạn ra nên bây giờ đã
Anh ta phải cố gắng niệm Phật mới có thể khiến bản thân bình tĩnh lại.
Ngay sau khi bác sĩ băng bó cho anh ta xong, Tăng Nguyệt Nguyệt liền nhanh chóng lùi lại hai bước, tránh khỏi phạm vi tấn công của anh ta. Vừa lùi lại thì cô va phải Phó Thiên Thiên.
Anh cười gian manh:
Đương nhiên là...

Anh cúi đầu hôn lên môi cô. Khi bàn tay anh muốn làm loạn liền bị đấm mạnh một phát vào eo, đau đến mức anh phải rời khỏi người cô, nằm ôm bụng có người thành một đống.

Nếu thời gian quay ngược trở lại sáng nay, em biết anh sẽ ghen thì em có đi cứu anh trước không?
3
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô cảm thấy câu trả lời của mình sẽ khiến anh tổn thương, bèn chăm chú nhìn vào mắt anh, nói:
Anh muốn ngh9e nói thật hay nói dối?

Phải nói là Thiên Thiên của anh ra tay quá tàn nhẫn, nói thế nào đi nữa thì anh cũng là chồng cô, vậy mà cô vẫn không hề nương tay.
Sau khi đi ra khỏi phòng, Phó Thiên Thiên nhìn thấy bác sĩ đang băng bó vai cho Ngô Danh. Vết thương này là do trong lúc chạy trốn, bị đối phương phát hiện, anh ta không cẩn thận bị trúng đạn lạc,
Hắn thở dài, nói tiếp:
Quả nhiên vẫn không lừa được cô. Vậy tôi chỉ có thể nói sự thật. Tôi nghe nói trong tổ chức Hắc Long có một bảo vật, tôi muốn sưu tầm nó, nhưng bất cẩn bị mắc lừa.


Tò mò hại chết mèo đấy, anh rõ thật là quá tò mò.

Tăng Nguyệt Nguyệt như nhìn thấy vị cứu tinh cấp tốc trốn sau lưng Phó Thiên Thiên.

Thiên Thiên, cậu đã đến rồi, tốt quá.

cái bóng, đến khi nhìn lại thì họ đã biến mất.
Phó Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Từ lúc cô bước vào phòng, hắn đã tỉnh và luôn dán mắt nhìn cô.

Anh không sao chứ?
Cô hờ hững hỏi.
ngủ thiếp đi dưới tác dụng của thuốc.
Phó Thiên Thiên rời mắt từ Ngưng Sương sang Chung Bình Quân đang nằm trên giường.
Dứt lời, cô liền đi ra ngoài.
Khi cơn co thắt ở bụng dịu đi phần nào, anh mới dần dần duỗi người ra.
Hắn cười nói:
Nhưng tôi là con mèo có chín cái mạng, mạng lớn, chết một mạng vẫn còn tám mạng.

Phó Thiên Thiên không bình luận về những gì hắn nói.
Ngô Danh vẫn còn có thể đuổi theo Tăng Nguyệt Nguyệt chứng tỏ anh ta không sao.
Những người đang ở trong phòng phải đi ra ngoài vì bị hai người kia làm ổn. Còn hai người họ chế không gian trong phòng quá nhỏ, cũng chạy ra khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại Phó Thiên Thiên, Chung Bình
Đúng lúc đó, Ngô Danh cũng đứng lên đi về phía họ.
Thấy thế, Tăng Nguyệt Nguyệt lập tức bắt đầu mách:
Thiên Thiên, cậu mau nhìn đi, Lưu Danh nổi điên rồi, anh ta muốn đánh tớ kìa. Cậu cứu tớ với!

Trong lúc đó, Ngô Danh đã sắp bắt được Tăng Nguyệt Nguyệt. Làm sao cô có thể đứng yên để bị
làm thịt
, lập tức co giờ bỏ chạy. Ngô Danh hung dữ đuổi theo sau.
Trước đây Tăng Nguyệt Nguyệt là thần trộm, Ngô Danh là tay súng bắn tỉa, cả hai đều giỏi chạy trốn, tốc độ chạy đều rất nhanh. Những người khác chỉ thấy hai người họ phóng vèo qua trước mặt, gần như chỉ để lại
Ngô Danh tức đến độ muốn đấm cho cô một phát, mỗi câu cô nói, câu sau đều shock hơn câu trước khiến anh ta sắp không nhịn được nữa. Anh ta cảm thấy vết thương vừa được bác sĩ băng bó sắp rách toạc ra đến nơi
vì bị chọc tức.
Bùi Diệp liền đen mặt.
Nếu cô đã hỏi câu này, đương nhiên là anh đã biết cô sẽ trả lời thế nào.
<6br>Quả nhiên vẫn là anh đã ảo tưởng, biết rõ câu trả lời của cô là gì mà vẫn cố ý tìm đường chết hỏi cô như vậy, đây chẳng phải là tự ngược đã5i chính mình sao?
Lần này, anh thật sự không thể nhúc nhích.
Phó Thiên Thiên đứng dậy, sửa sang lại quần áo của mình rồi dặn anh:
Tuy chân anh không sao nhưng anh đã bị giam một ngày một đêm, vẫn cần nghỉ ngơi cho khỏe. Anh nghỉ ngơi đi.


Chúng ta đi nhiều người như vậy mà chỉ có mỗi mình anh bị thương. Nếu tôi mà là anh thì đã xấu hổ treo cổ bằng sợi mì cho rồi.


Anh không nên tên là Ngô Danh mà nên tên là Lưu Danh mới phải, nó có nghĩa là Ngô Danh bị thương bởi đạn lạc
.

Anh khịt mũi, sau đó nghiến răng nhìn cô với ánh mắt nguy hiểm:
Thiên Thiên, em nói xem?

Cô chột dạ nhìn đi nơi khác:
Anh tránh ra trước đã, lúc nãy em nhìn thấy hình như Ngô Danh đã bị thương. Em là đội trưởng của anh ta, nên phải đi xem tình hình thế nào.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.