• 453

Chương 677: Người đàn ông bắt chuyện với phó thiên thiên


Phần lớn những người đến quán bar là để vui chơi và giải tỏa cảm xúc. Ánh đèn mờ ảo trong quán dường như biến nơi này thành một ch8ốn riêng tư.

Lúc Phó Thiên Thiên đến quán đã là bảy giờ tối, là thời điểm công việc kinh doanh của quán bắt đầu sôi động.3 Quán bar đông như trẩy hội, chỗ ngồi bên quầy rượu và các bàn gần như đều chật kín khách, có thể nhìn
cản tôi.


Lát nữa còn có nhiệm vụ, anh không thể uống rượu.


Mời các vị đi theo tôi!

Vì bọn họ đều đã đặt mua một bộ trang phục trong cửa hàng nổi tiếng khi đi ra ngoài, phụ kiện đi kèm cũng là hàng hiệu nên người phục vụ không dám thất lễ, dẫn họ đi lên chỗ ghế dài trên tầng hai.
Chỉ nhìn thoáng qua, cô đã nhận ra người đàn ông đó chính là trưởng lão Thân Vu của tổ chức bí ẩn mà Ngưng Sương đã nói.
Bởi vì hầu hết những người đến quán bar uống rượu đều có tâm trạng thoải mái, hai mắt sáng lên khi nhìn khung cảnh trong quán, nhưng khi ông ta bước vào, mặt không hề có cảm xúc vui thích, hoàn toàn lạc lõng
Cô gái ngồi bên cạnh Tiêu Nhiệm chuẩn bị mời rượu anh ta thì bị anh ta đẩy ra, khiến ly rượu trong tay cô ta đổ hết lên người cô ta.
Thấy cô gái muốn
mồi chài
Mạnh Khai, Tiêu Nhiệm tức giận kéo cô ta đứng dậy.
Anh ta lạnh lùng nhìn cô gái khiến cô ta rùng mình.
Thấy cô ta gặp khó khăn, Ngô Danh bèn cầm ly rượu lên, muốn cụng ly với cô ta:
Người đẹp à, người này là một khối băng, không hiểu phong tình đâu. Tôi uống với cô nhé!

Sau khi ngồi xuống, Tiêu Nhiệm gọi mấy ly rượu rồi bảo người phục vụ rời đi.
Người trong quán bar về cơ bản để đến đây để mua vui, vì vậy lại lịch của các vị khách cũng hết sức phức tạp, hạng người nào cũng có, cho nên quán bar cũng là nơi tối tăm bẩn thỉu nhất.
Ngô Danh:
...

Quá đau lòng!
Sau khi bước vào quán, ông ta đưa mắt quan sát xung quanh một lượt. Trước khi ánh mắt của ông ta quét qua chỗ họ, Phó Thiên Thiên giả vờ bưng ly rượu lên uổng.
Vì bàn của họ đang ầm ĩ nên ông ta chỉ nhìn lướt qua, sau đó đi thẳng đến một chỗ trong góc khuất rồi ngồi xuống.
Lúc đang hỏi khách, người phục vụ nhìn thấy cô gái đi đầ5u có vẻ ngoài tuyệt đẹp. Tuy nhiên cô lại toát ra vẻ lạnh lùng khó gần, khiến anh ta không dám nhìn thẳng.
Tiêu Nhiệm đứng sau Phó Thiên Thiên cười hì hì, đáp:
Chúng tôi đi năm người, cho chúng tôi một ghế dài, chỗ tốt nhất nhé.


Cô là cái thá gì mà dám thả thính Khai Khai nhà tôi? Khai Khai là của tôi!

Khi anh ta kéo cô gái, ly rượu trong tay cô ta bị nghiêng đổ xuống đầy đầu Ngô Danh, rượu nhỏ tong tỏng khiến anh ta ngơ ngác.
Người cạn lời nhất chính là Ngô Danh.
Anh ta muốn uống rượu cùng các cô gái ở đây nhưng người ta không thích anh ta, còn người mà họ thích lại không để ý đến họ. Anh ta là người ngoài cuộc đứng xem, bị tổn thương đã đành, lại còn bị đổ cả rượu vào
Tăng Nguyệt Nguyệt là người đầu tiên nhận ra vẻ mặt lạ thường của cô.

Thiên Thiên, cậu sao thế?

Các giao dịch ma túy nói chung cũng được tiến hành ở những nơi như thế này.
Sau khi nhóm người Phó Thiên Thiên ngồi xuống ghế, họ lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.
với bầu không khí trong quán.
Không những thế, trên má trái của ông ta còn có một nốt ruồi phù hợp với lời miêu tả của Ngưng Sương.

Tôi chỉ uống một ly thôi, không sao đâu mà.


Một ly cũng không được.
Cô nói trúng tim đen anh ta:
Nếu anh muốn uống rượu giải sầu vì hai cô gái vừa rồi, e rằng tôi nay anh có uống cả trăm ly cũng không đủ.


Anh đẹp trai, có thể nể mặt mà uống cùng em một ly không?

Mạnh Khai:
...

Trong lúc họ đang nói cười, một nhóm người chậm rãi bước vào trong quán bar.
Ngay khi bọn họ vừa bước vào, Phó Thiên Thiên đã lập tức nhìn chằm chằm vào mặt người kia.

Đội trưởng, cô đang sỉ nhục vẻ ngoài đẹp trai của tôi đấy.

Tăng Nguyệt Nguyệt nói kháy:
Chậc chậc, Ngô Danh, anh chạm vào lương tâm của mình mà nói xem, anh đẹp trai sao?

Cuối cùng, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi lại xuống ghế nhưng miệng vẫn mắng chửi:
Toàn loại người gì không biết, chỗ của mình thì không ngồi, cứ phải chạy đến ngồi ké thể của chúng ta.

Phó Thiên Thiên, Tăng Nguyệt Nguyệt:
...

Có hai cô gái xinh đẹp, vóc người nóng bỏng đứng dậy khỏi ghế và đi về phía họ. Hai người đó đều cầm một ly cocktail màu xanh nhạt, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai, miệng cười tươi như hoa.
Thấy có gái xinh ngồi xuống bên cạnh, Ngô Danh liền hớn hở, cầm ly rượu lên ra hiệu với cô gái, định cụng ly cùng cô ta. Nào ngờ, cô ta lại không nhìn anh ta mà nhìn Mạnh Khai.

Đi đi!
Người nào cũng xát muối vào tim anh ta, thật là quá xấu xa.
Anh ta cảm thấy vô cùng chán nản.
thấy loáng thoáng 9tốp năm tốp ba đang uống rượu thi và tán gẫu. Ai nấy đều cười sảng khoái.
Thấy có khách mới bước vào, một người phục vụ l6ập tức tiến lên chào đón:
Không biết quý khách đi mấy người ạ?

Cô gái kia quay đầu lại nhìn lướt qua khuôn mặt anh ta, cau mày với vẻ ghét bỏ, không muốn nhìn anh ta nữa mà tiếp tục nói với Mạnh Khai:
Anh đẹp trai, chỉ uống một ly thôi mà, anh có thể nể mặt em được
không?

người. Thế là anh ta buồn bực cầm ly rượu lên, định uống cho vơi buồn.
Có điều, trước khi anh ta đưa ly rượu lên miệng, một bàn tay đã giữ cổ tay anh ta lại. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy người ngăn mình là Phó Thiên Thiên, anh ta thầm kêu khổ:
Đội trưởng, tôi muốn uống rượu, cô đừng
Hai cô gái thấy Tiêu Nhiệm như vậy thì như thấy ma, liền tức tối bỏ đi.
Trước khi đi, họ còn trừng mắt với Tiêu Nhiệm. Anh ta cũng trừng mắt nhìn lại họ chẳng hề khách sáo.
Cô đặt ly rượu xuống bàn:
Không có gì đâu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.