• 453

Chương 682: Vị khách ở bên kia mời các vị


năng cao hơn anh ta. Không những thế, đối phương còn có sự chuẩn bị trước khi đến. Nếu không sẽ không có khả năng anh ta khôn8g kịp phát tín hiệu trước khi cảm nhận được sự nguy hiểm.

Sắc mặt mọi người đều trở nên xấu đi.

Các vị, đây là rượu của các vị.

Tiêu Nhiệm vô thức nói:
Rượu à? Nhưng bàn chúng tôi không gọi rượu.

Những thành viên của đội vệ sĩ nhà họ Bùi cũng nhanh chóng gửi tin về rằng họ cũng không có tin tức nào của Ngô Danh.
Anh ta giống như đã bốc hơi vậy, cho dù bọn họ có tìm thế nào cũng không tìm thấy dấu vết của anh ta.

Em đã phát hiện điều gì phải không?

Cô lại lắc đầu lần nữa:
Vì Ngô Danh không có ở đây nên giác quan thứ sáu của em sẽ bị hạn chế. Nếu anh ta ở trước mặt em, hoặc trước đây em đã từng dùng giác quan thứ sáu với anh ta, có lẽ em còn có thể... Nhưng
Tuy bình thư3ờng họ thích bắt nạt Ngô Danh, thích lấy anh ta ra làm trò tiêu khiển, thích trêu chọc anh ta, nhưng trong lòng họ, anh ta l9à bạn đồng hành, là đồng đội, là bạn bè sống chết có nhau.
Tăng Nguyệt Nguyệt, Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai cùng đứng dậy6, vẻ mặt của cả ba đều rất nặng nề.
Mạnh Khai đã nhìn ra điều gì đó qua nét mặt của Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên, bàn đạp cho Tiêu Nhiệm một phát.

Khai Khai, sao tự nhiên anh lại đạp em? Đau chết đi được!

Nghe anh nói, cô lắc đầu.

E rằng các anh không tìm được anh ta đâu.
Cô bỗng nói.
Người phục vụ lịch sự nhìn Tiếu Nhiệm, mỉm cười giải thích:
Các vị không cần phải nghi ngờ, rượu này của vị khách bên kia mời các vị.

Có người mời rượu họ?
Vì Bùi Diệp có mặt ở đây và lại là người thân thiết với cô nên cô tạm thời không thể dùng được giác quan thứ sáu. Nếu không, cô đã có thể dùng nó để tìm kiếm Ngô Danh rồi.
Điều này khiến cô có cảm giác thất bại.
Ban đầu bầu không khí ở bàn họ rất sôi động, nhưng giờ tất cả mọi người đều ủ rũ và buồn bã.
Đúng lúc này, đột nhiên người phục vụ đi tới và bưng theo năm ly cocktail.
Một lát sau, sau khi tìm khắp lượt quán bar Danh Sắc, nhóm người Tăng Nguyệt Nguyệt trở lại chỗ ngồi.
Đúng như Phó Thiên Thiên đoán, họ không thu hoạch được gì.
Tăng Nguyệt Nguyệt nói:
Chúng ta chia nhau ra đi tìm Ngô Danh.

Dứt lời5, ba người họ rời bàn, bắt đầu tìm kiếm anh ta khắp quán bar.

Nếu cảm giác của em là đúng thì sẽ không phát hiện được bất cứ điều gì qua camera đâu. Đối phương đã có sự chuẩn bị nên sẽ không để chúng ta dễ dàng tìm ra tung tích của Ngô Danh.

Huống hồ, Phiến Thành lại không phải địa bàn của Tập đoàn Bùi thị. Cho dù người của nhà họ Bùi ra mặt, muốn làm gì đó ở đây thì cũng sẽ bị hạn chế về khu vực, không thể phát huy sức mạnh thật sự của họ.
hiện giờ...

Đây chính là nhược điểm của giác quan thứ sáu.

Nếu anh đoán không nhầm thì anh ta đã bị người khác cố tình bắt đi. Anh đã cho người đi kiểm tra camera, sẽ sớm có kết quả thôi.

Phó Thiên Thiên lắc đầu.
Bùi Diệp cũng lấy điện thoại ra gọi cho các vệ sĩ ở gần đó, bảo bọn họ chia ra đi tìm.
Kết thúc cuộc gọi, anh nhìn Phó Thiên Thiên đang lạnh mặt và an ủi cô:
Em yên tâm, Ngô Danh rất thông minh, hẳn là không có chuyện gì đâu. Nhiều người cùng tìm như vậy, sẽ nhanh chóng tìm thấy anh ta thôi.

Năm người cùng nhìn theo hướng mà người phục vụ chỉ.
Sau khi nhìn thấy người mời rượu họ, sắc mặt Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên đều thay đổi, còn Tăng Nguyệt Nguyệt, Mạnh Khai và Tiêu Nhiệm thì mù mờ, vì họ không biết người đàn ông trung niên kia.
Thấy họ nhìn về bên này, người đàn ông ngẩng đầu nhìn lại họ và mỉm cười, sau đó nâng ly rượu trong tay như chào họ.
Tiêu Nhiệm buồn bực cau mày:
Sao người đàn ông kia kỳ cục thể? Chúng ta không quen biết ông ta mà phải không? Sao ông ta lại gọi rượu cho chúng ta? Chẳng lẽ ông ta lắm tiền nhưng ngu ngốc?

Mạnh Khai nhìn anh ta với ánh mắt cưng chiều:
Em không cần phải nói nữa đâu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.