• 453

Chương 681: Trong mắt em chỉ có anh


Năm người ngồi cùng bàn với anh ta không người nào nhận ra anh ta đã biến mất.

Bên kia, Ngô Danh thở hổn hển nhì8n hai cô gái trước mặt.
Trong lúc không biết phải làm thế nào, anh ta bỗng nhanh trí bỏ hai đồng xu vào trong ly rượu của hai cô gái để ra hiệu cho họ.
Ngặt nỗi, dù anh ta có diễn tả thế nào thì họ vẫn không hiểu được ý của anh ta. Ngược lại, cả hai đã tức giận khi anh ta bỏ hai đồng xu vào ly rượu của họ, và đồng loạt giáng cho anh ta một bạt tai.
Anh ta bị họ ghét sao?
Anh ta còn muốn nói gì đó thì thấy hai cô gái bắt đầu lảo đảo. Anh ta thầm nghĩ, có lẽ thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Hai cô mau nhổ rượu ra đi, có người đã bỏ thuốc vào rượu của các cô đấy.
Anh ta tốt b3ụng nhắc nhở họ.
Hai cô gái thấy có đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện và nói với họ như vậy thì đều tỏ ra nghi 9ngờ.
Dứt lời, anh ta liền cảm thấy ánh mắt ở bên cạnh bắn về phía này, khiến anh ta sợ đến mức lạnh toát cả người, bèn cười tít mắt ôm lấy cánh tay Mạnh Khai.

Khai Khai à, anh không cần phải nhìn em như vậy, trong mắt em chỉ có anh thôi.


Ơ, Ngô Danh đâu?

Tiêu Nhiệm thoáng nhìn chỗ Ngô Danh đã ngồi trước đó, thản nhiên nói:
Chắc là đi vệ sinh. Cái gã Ngô Danh này vừa lười, lại vừa nhiều phân và nước tiểu.

Mẹ kiếp, đây là tiếng nướ5c nào vậy? Tại sao anh ta không hiểu một từ nào?
Tuy nhiên điều này hiện không quan trọng, quan trọng là anh ta phải nhanh chóng nhắc nhở họ là họ đã bị bỏ thuốc và rời khỏi nơi thị phi này càng sớm càng tốt.

Dẫn anh ta đi!
Người đàn ông ra lệnh. Đồng bọn của hắn lập tức dí súng vào Ngô Danh, áp giải anh ta ra khỏi quán bar. Cuối cùng, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nhóm người Phó Thiên Thiên vẫn đang đưa lưng về
phía mình.
Lúc này anh ta mới hiểu ra, e rằng việc hai cô gái vừa mới bị bỏ thuốc không đơn giản. Mục tiêu của họ... là anh ta.
Anh ta cảm thấy hơi chán nản vì bản thân đã quá kích động. Lúc đó, nếu suy nghĩ sâu xa hơn thì có lẽ anh ta đã không bị bắt đi như thế này.
Từ xa, Ngô Danh nhìn thấy người đàn ông đã bỏ thuốc hai cô gái đang nở nụ cười xấu xa và đi về phía này.
Thấy hắn sắp đến gần mình, anh ta vô thức định túm lấy hắn. Nhưng anh ta vừa mới ra tay thì hắn đã nhanh nhẹn tránh được.
Mặt Ngô Danh biến sắc, trực giác mách bảo anh ta có nguy hiểm.
Lúc anh ta đổi thể, định tấn công đối thủ lần nữa thì đột nhiên có thứ gì đó chạm vào thắt lưng. Anh ta liếc sang bên thì thấy đồng bọn của người đàn ông đang cầm một khẩu súng dí vào eo anh ta.
Cuối cùng, hai cô gái cũng có phản ứng, nhưng một người trong số họ lại liếc nhìn anh ta với ánh mắt chế nhạo và nói lưu loát bằng tiếng Anh rằng:
Chúng tôi cảm thấy anh còn nguy hiểm hơn. Mời anh biến đi!

Ngô Danh:
.

Sắc mặt anh ta càng thêm khó coi, nheo mắt nhìn bọn họ:
Các anh là ai?

Người đàn ông nhìn anh ta với vẻ giễu cợt:
Anh cứ đi theo chúng tôi sẽ biết.

Hai bên má của Ngô Danh lập tức hằn lên năm dấu ngón tay đỏ ửng.
Anh ta sờ lên hai bên má sưng tấy, cảm thấy lòng tốt của mình đã bị người khác coi như là lòng lang dạ sói.
Khi một người trong số họ định lên tiếng, Ngô Danh tưởng rằng cô ấy muốn cảm ơn anh ta. Nhưng giây tiếp th6eo, anh ta liền ngẩn cả người.
Đây là ngôn ngữ mà anh ta chưa từng nghe thấy.
Hai cô gái cũng bị đưa đi cùng với Ngô Danh.
Khoảng mười phút sau, rốt cuộc Tăng Nguyệt Nguyệt cũng nhận ra có điều không ổn.
Tiêu Nhiệm tiếp lời:
Đúng đấy, có khi là 'high
quá nên đi tìm cô gái nào đó để giải tỏa nỗi cô đơn rồi. Dù sao thì trong quán bar này cũng có rất nhiều cô gái, hơn nữa còn rất xinh đẹp. Có lẽ anh ta không chịu nổi cám
dõ.

Phó Thiên Thiên nhíu mày, vô thức lấy điện thoại gọi cho anh ta.
Thấy thế, Tăng Nguyệt Nguyệt cười nói:
Thiên Thiên, cậu lo lắng quá rồi. Ngô Danh đã là người lớn. Chưa biết chừng anh ta đang trốn ở xó nào đó cũng nên.

Có điều, thà anh ta không phát hiện thì thôi, còn nếu đã phát hiện thì với tư cách một quân nhân, anh ta phải nhắc nhở họ dù có bị ăn tát.

Hai cô à, là thế này, hai cô phải rời khỏi đây ngay bây giờ. Bởi vì nơi này rất nguy hiểm.
Anh ta gượng gạo nói với hai cô gái bằng thứ tiếng Anh bập bẹ của mình.
Ngô Danh bí mật lần sờ ống tay áo của mình, nhưng chưa chạm đến thiết bị phát tín hiệu cầu cứu thì người kia đã lấy mất nó với tốc độ nhanh hơn, cũng tiện thể lấy luôn thiết bị liên lạc, súng ngắn, súng bắn tỉa và
đạn mà anh ta giấu sau lưng.
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...

Bùi Diệp:
...

Phó Thiên Thiên phớt lờ Tiêu Nhiệm, vẫn tiếp tục gọi cho Ngô Danh, nhưng cuộc gọi vừa kết nối thì điện thoại đã tắt máy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.