• 453

Chương 686: Rửa sạch cổ của ông và chờ đi!


Người ở gần người chụp nhất bị chụp gần hết khuôn mặt, do người đó tập trung nhìn tình hình bên dưới nên không phát hiện mình bị chụp lén. Ng8ười đó chính là Regis.

Ngoại hình của hắn rất đặc biệt, màu mắt cũng khác với những người khác. Phó Thiên Thiên đã từng nhìn thấy dá3ng vẻ cầm súng của hắn trên tivi.

Ban đầu cô không tin Thân Vu, nhưng bây giờ... cô không thể không tin.
Regis...
Phó Thiên Thiên nhìn chòng chọc vào bức ảnh Regis cầm súng bắn tỉa nhắm vào sau gáy mình.
Nếu như lúc trước cô chỉ không có thiện cảm với hắn thì hiện tại, cô thật sự muốn giết hắn ngay lập tức!
Đôi mắt sáng ngời của Thần Vu bỗng lay động, sau đó nhanh chóng khôi phục lại như thường, nhưng Phó Thiên Thiên đã nhìn thấy cả.
Khi thương lượng, quan trọng nhất là tâm lý, chỉ cần có đủ kiên nhẫn thì sẽ gặt hái được thắng lợi cuối cùng.
Lúc bắt gặp sự khác lạ trong mắt ông ta, cô cảm thấy rất tự tin. Cô biết rằng mình đã thắng.
Thấy không thể gạt được cô, Thân Vu vẫn kiên trì đến phút chót:
Nhưng để cử người của chúng tôi rời khỏi tổ chức, cần phải có boss...

Cô không cho ông ta cơ hội giải thích, trực tiếp ngắt lời:
Ông Thần, tôi không muốn nghe những cái cớ của ông. Tôi chỉ hỏi ông, rốt cuộc ông có cho tôi mượn người hay không? Nếu ông không đồng ý, coi như hôm
nay chúng ta chưa từng gặp nhau. Ông có thể suy nghĩ thật kỹ!

Hơn nữa, nếu cô nhớ không nhầm thì một năm trước, vị trí đó của hắn chính là vị trí ám sát nhiều đồng đội của cô nhất.
Cô và hắn có mối thù không đội trời chung.
Phó Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Thân Vu:
Ông đưa những bức ảnh này ra chỉ là để tôi đi lấy lại số vũ khí mà tổ chức của ông bị quân đội tước đi, đúng không?

Cô híp mắt nhìn ông ta, lạnh lùng nói:
Tôi nghĩ rằng, ông bảo tôi đi lấy lại số vũ khí kia giúp ông, không phải chỉ muốn mỗi chúng, mà còn muốn tôi lấy thêm thứ khác nữa, đúng không?

Ông ta ho nhẹ một tiếng:
Tôi chỉ nghĩ là dù sao cô cũng đi đến đó, chi bằng tiện thể...


Không có tiện thể, trừ phi ông cử người hỗ trợ tôi, nếu không, chúng ta không bàn nữa.

Ông ta cười tít mắt, gật đầu:
Đúng vậy!

Cô cười mỉa:
Những chuyện ông vừa nói với tôi quả thật khiến tôi cảm thấy rất hứng thú. Tôi có thể đến kho quân dụng của quân đội lấy lại vũ khí cho các ông, nhưng...

Thân Vũ nhíu mày:
Nhưng cái gì?


Thế nào? Ông Thân đã suy nghĩ kĩ rồi à?
Cô hỏi lại.
Thân Vu ảo não nhìn cô, cảm thấy cô như một người đàm phán cấp cao, còn ông ta thì đã thua.

Tôi có thể cho cô mượn người. Cô cần bao nhiêu người

Dứt lời, cô cầm ly rượu của mình lên, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Bùi Diệp ngồi bên cạnh cũng đứng dậy theo.
Thấy vậy, ánh mắt Thân Vu hơi thay đổi. Ông ta lên tiếng khi cô nhấc một chân lên.

Khoan đã!


Ông cũng biết đấy, tôi không dẫn theo nhiều người. Phân đà của Thông U Các ở nước S bề ngoài làm ăn hợp pháp, bọn họ không thể nhúng tay vào. Tôi có thể giúp các ông lấy lại vũ khí, nhưng các ông không thể
đứng ngoài cuộc được mà phải cử một số thành viên ưu tú trong tổ chức đi giúp tôi và tuân theo mệnh lệnh của tôi.

Ông ta không hài lòng:
Đây là điều kiện tôi đưa ra, sao cô lại đưa ra điều kiện ngược lại?


Chẳng lẽ cô không cần tính mạng của Ngô Danh?


Tôi cần tính mạng của anh ta, nhưng so với Ngô Danh, ông hẳn có hứng thú với thứ khác quan trọng hơn. Nếu tôi đoán không nhầm, thứ mà ông muốn tôi lấy, không phải là thứ tôi không thể lấy được, phải không?

Nếu không, ông ta đã không bày ra một cái bẫy lớn như vậy để dụ cô.
chuẩn bị đầy đủ đạn dược. Đạn dược bên tôi không đủ cho các ông. Nếu người của ông bắn hết đạn, tôi sẽ không tiếp tế bất cứ thứ gì đâu.

Khóe miệng Thân Vu giật một cái:
Việc này cô yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị tốt.

Hai bên đã đạt được thỏa thuận về những vấn đề cơ bản.
Cô cũng nhìn th5ấy chính mình, Từ Xa của một năm trước.
Cô đã có thể chắc chắn rằng những bức ảnh này được chụp trong lần thực hiện nhiệm vụ năm đó.
Cô là một cao thủ máy tính nên vừa nhìn là có thể nhận ra những bức ảnh này không phải là ảnh photoshop, có nghĩa là... Regis thật sự đã tham gia cuộc tập kích đội đột kích Hắc Ưng năm đó.
Cô tiếp tục lật xem9, sau đó thấy được các đồng đội của mình xuất hiện trong ảnh.
Những người đã chết một năm trước, giờ lại hiện ra trước mắt cô. Tâm t6rạng của cô chưa bao giờ kích động như lúc này.
Cô không ngờ mình còn có thể nhìn thấy bọn họ bằng cách này.

Phải xem rốt cuộc ông có bao nhiêu vũ khí.


Khoảng hai tấn.


Ông cho tôi mượn năm mươi người là được. Trong đó, một số người sẽ chịu trách nhiệm vận chuyển, số khác sẽ chịu trách nhiệm yểm hộ, khả năng chạy thoát sẽ cao hơn. Ngoài ra, khi giao người cho tôi, ông phải

Được rồi, tôi chờ tin tốt của ông. Tuy nhiên trước đó, ông nhất định phải giao Ngô Danh và con chip cho tôi.


Thân Vu nhìn Phó Thiên Thiên như nhìn kẻ cướp. Ông ta hừ một tiếng, lần này không bị cố uy hiếp nữa:
Tôi có thể trả người cho cô, nhưng con chip thì đợi khi nào cô hoàn thành nhiệm vụ đã.



Làm sao tôi biết được đến lúc đó, ông có trả con chip thật cho tôi hay không?



Tuy tổ chức của chúng tôi đều là dân liều mạng, tôi cũng không tốt lành gì, nhưng chúng tôi cũng có quy tắc trong nghề. Đồ được giao tuyệt đối sẽ không phải đồ phục chế hoặc làm giả.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.