• 453

Chương 687: Đánh người đừng đánh vào mặt


Vừa nhìn thấy Phó Thiên Thiên, Ngô Danh khóc nức nở chạy về phía cô.


Đội trưởng, cuối cùng tôi cũng được gặp lại cô, tôi tưởng là c8ả đời này tôi sẽ không còn được gặp lại cô nữa!

Lúc cô đã đi khuất dạng, những người khác vẫn chưa phản ứng kịp.
Một lát sau, Tiêu Nhiệm phản ứng đầu tiên, chỉ vào Ngô Danh cả người dính bẩn, cười nhạo:
Ha ha, buồn cười chết mất, ha ha ha, anh tưởng rằng các chủ thật lòng quan tâm anh sao?

Phó Thiên Thiên không nói gì nữa, vẻ mặt vẫn như thường.
Ngô Danh tưởng rằng cô đã yên tâm.
Bị anh ta mỉa mai, Ngô Danh hừ nhạt, lập tức đứng dậy, đi tới và thẳng tay tấn công anh ta.
Tiêu Nhiệm không phải kẻ dễ bắt nạt, lập tức trở tay đánh trả, hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau.
Khi cô có vẻ như sắp đi ngang qua, anh ta định nối gót theo cô, nhưng một cú đá bất ngờ tung thẳng vào ngực anh ta. Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Ngô Danh bay ra ngoài như con diều đứt dây rồi rơi xuống đồng
rác cách đó ba mét.
lắng cho sức khỏe của anh ta nhất.
Ngô Danh hít mũi một cái, cảm động nói:
Tôi không sao, chắc là bọn họ có mục đích khác nên không dám động đến tôi, bữa tối cũng rất phong phú.

Sau khi bị hai người Tiêu, Mặc trừng mắt, anh ta ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ của mình, không dám nói thêm câu nào nữa.
Anh ta đột nhiên cư xử như vậy còn vì một lý do khác.
Anh ta choáng váng, ôm lấy bụng, đau không nói nên lời. Còn nhóm người Bùi Diệp đứng sau lưng Phó Thiên Thiên đều trợn mắt há hốc mồm, sững sờ đứng yên tại chỗ.
Phó Thiên Thiên thu chân lại, hơi nhếch khóe miệng, ung dung đi vào trong phân đà.
đánh vào mặt!

Tiếng kêu thảm thiết của Ngô Danh không ngừng vang lên. Bùi Diệp và Tăng Nguyệt Nguyệt lặng lẽ bỏ đi, để mặc cho bọn họ đánh nhau.
Thấy Tiêu Nhiệm bị Ngô Danh đánh, Mạnh Khai cau mày, cũng gia nhập trận chiến.
Ngô Danh vốn không phải là đối thủ của Tiêu Nhiệm. Mạnh Khai vừa vào trận, anh ta lập tức bị đánh tơi tả:
Á, tôi chỉ có một mình, sao hai người các anh lại đánh tôi? Không công bằng, a, đừng có đánh vào mặt, đừng
Sau khi các thành viên nữ của Thông U Các nhìn thấy anh ta, cả đám đều sợ hãi lùi về sau, thậm chí không buồn liếc nhìn anh ta.
Ngô Danh vừa thử sờ lên mặt để thăm dò, vừa căm giận trừng mắt nhìn hai người Tiêu, Mạnh. Khi thấy có cô gái sợ hãi nhìn mình và bỏ chạy, anh ta càng tức giận hơn.
Phó Thiên Thiên bình tĩnh nhìn anh ta:
Bọn họ không làm gì anh chứ?

Anh ta vốn đang định phản bác Tăng Nguyệt Nguyệt, nhưng nghe câu hỏi này của Phó Thiên Thiên thì chợt cảm thấy ấm áp trong lòng, mũi cay xè. Đã nói là đội trưởng rất quan tâm đến anh ta mà, lúc này cô vẫn lo
Nửa tiếng sau, ba người Tiêu, Mạnh, Ngô đi vào phân đà. Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai tinh thần sáng láng, còn Ngô Danh thì khom lưng, mặt mũi bầm dập, ngũ quan vốn đã bình thường giờ đây lại càng khó coi hơn lúc
đầu, trông rất khủng khiếp.
Mặt mày anh ta đã thành thế này, anh ta không muốn trở nên gớm ghiếc hơn. Phải nói rằng hai người kia ra tay quá độc ác, nếu bọn họ mà đánh tiếp, có lẽ sau này anh ta khỏi gặp ai luôn.
Ngô Danh là một người thức thời, biết mượn gió bẻ măng. Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai giống như hai anh em sinh đôi dính liền nhau, tốt nhất là đừng chọc một trong hai người họ, nếu không anh ta sẽ chết rất khó coi.
Ngô Danh nghĩ, mình ngoan một chút, có thể họ sẽ nể tình xưa mà tha cho mình một con đường sống.
Trong lúc anh ta đang nghĩ ngời, Tăng Nguyệt Nguyệt và Bùi Diệp ăn cơm xong và đồng loạt đứng dậy.
A6nh ta chỉ dám nói cô ấy chứ không dám động đến Bùi Diệp.
Tăng Nguyệt Nguyệt liếc nhìn anh ta, cười giễu:
Tôi thấy anh tinh thần bì5nh thường, sắc mặt hồng hào, tay chân đầy đủ, không hề giống đang bị thương. Anh giả làm thương binh cũng phải giả cho thật giống chứ.

Ngô Danh đau khổ ôm lấy ngực mình:
Tôi bị thương trong tim!

Khóe miệng Tăng Nguyệt Nguyệt giật giật:
Tôi cóc tin!
.
Chỉ cần nhìn cú đá ban nãy của Phó Thiên Thiên là biết.
Phó Thiên Thiên, Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai đã đánh anh ta sướng tay, giờ chỉ còn Bùi Diệp và Tăng Nguyệt Nguyệt là vẫn chưa đánh anh ta.
Anh ta còn chưa kịp nhào vào người cô thì đã bị đá văng, người đó chính là Bùi Diệ3p và Tăng Nguyệt Nguyệt. Ngô Danh ăn trọn cú đá của hai người liền ngồi phịch xuống đất, ôm ngực, tỏ vẻ đau khổ.

Tăng Nguyệt Nguyệ9t, tốt xấu gì hai ta cũng là bạn tốt, là đồng đội của nhau. Cô không thấy tôi là thương binh sao? Thế mà cô còn nhẫn tâm đá tôi!


Hai người các anh thật quá đáng! Tôi đã nói là đừng đánh vào mặt! Gương mặt đẹp trai của tôi đã bị các anh đánh thành thế này đây!

Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai đều nhìn anh ta với ánh mắt nguy hiểm, đồng thời vung tay,ra vẻ lại muốn đánh anh ta, làm anh ta sợ chết khiếp, vội rụt cổ lại và im re.
Nhóm người Phó Thiên Thiên đều giật giật khóe miệng mấy lần.
Uổng công bọn họ lo lắng nhiều như vậy, anh ta chẳng những không bị tra tấn mà còn được đối đãi rất tốt.
Bây giờ anh ta không thể làm càn, nếu khiến một trong hai người đó không vui, e rằng họ sẽ không tha cho anh ta.
Nếu hai người họ ra tay, không biết anh ta có giữ được mạng hay không, anh ta vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn.
Trước khi đi vào phân đà, Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai đã nói cho anh ta biết một chuyện, đó là sau khi anh ta bị bắt đi, trưởng lão của tổ chức bí ẩn kia đã dùng tính mạng của anh ta để bắt Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp
đồng ý với một hiệp ước không bình đẳng. Bây giờ trong lòng mọi người đều nóng như lửa đốt.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.