• 360

Chương 689: Cô cũng khát khao anh


Bùi Diệp nhìn thoáng qua camera giám sát trên đỉnh đầu, nhanh nhẹn đưa Phó Thiên Thiên vào phòng nghỉ trong thư phòng. Hai ngư8ời vẫn hôn nhau suốt quãng đường.

Tay anh cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng cởi áo khoác ngoài, giật cà vạt vứt xuống 3đất, cởi luôn vài nút áo sơ mi.

Sau khi vào phòng nghỉ, Phó Thiên Thiên đột nhiên dùng sức đè anh xuống giường.
<9br>Lúc cô nằm trên người anh, anh thấy được ánh mắt nóng bỏng của cô. Cô... cũng khao khát anh.
Anh tủi thân nhìn cô:
Thiên Thiên à.

Giọng anh vô cùng đáng thương khiến cô cảm thấy hơi áy náy.

Sau này chúng ta còn có cơ hội mà.


Cậu đi thăm dò thể nào rồi?

Tăng Nguyệt Nguyệt lập tức đưa máy ảnh mini trong tay mình ra:
Vì nơi đó canh phòng rất nghiêm ngặt nên tớ chỉ chụp được một phần cảnh bên ngoài, còn bên trong, tạm thời tớ vẫn chưa có cách đi vào.

Phó Thiên Thiên gật đầu, sau đó bật laptop mà Bùi Diệp đã cho cô lên.

Ai vậy?
Anh nén lửa giận, quát khẽ một tiếng.

Là tôi!
Giọng của Woli từ bên ngoài vọng vào:
Trong Các đột nhiên xảy ra chuyện khẩn cấp, cẩn Các chủ xử lí ạ.

Phó Thiên Thiên liền đẩy Bùi Diệp ra, ra hiệu cho anh chỉnh trang lại quần áo của mình. Anh nghiến răng nghiến lợi nhặt áo ngoài và cà vạt dưới đất lên, mặc chỉnh tề trước ánh nhìn chăm chú của cô. Xong đâu đấy,

Nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, em sẽ trở về Vân Thành, đến lúc đó em lại phải về quân khu.
Giọng anh đầy ai oán như oán phụ chốn khuê phòng.
Cô nghiêng đầu:
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, em có thể xin về nước muộn một ngày.

Mắt Bùi Diệp sáng lên, lúc này mới bất đắc dĩ rời khỏi người cô.
Khi hai người đang đắm chìm trong cơn say tình, lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Lại bị phá đám lần nữa, Bùi Diệp thật sự muốn chửi ầm lên.
Phó Thiên Thiên đẩy anh ra, nhắc nhở anh:
Là Nguyệt Nguyệt về đấy.

Woli cũng không đề phòng anh, bèn báo cáo chuyện vừa xảy ra với Phó Thiên Thiên.
Mặc dù chuyện không lớn lắm nhưng nó lại khá rắc rối, cần phải tính toán rõ ràng một vài số liệu trước đó.
Khi cô và Woli xử lí công việc, Bùi Diệp đen mặt ngồi xuống ghế, liên tục gõ tay lên tay vịn ghế.
cô mới ra mở cửa.
Woli vẫn kiên nhẫn đứng chờ bên ngoài.
Sau khi cô mở cửa, ông ta cũng không để ý thư phòng hơi lộn xộn và cửa phòng nghỉ bỗng nhiên mở ra.
Tăng Nguyệt Nguyệt rùng mình, cảm thấy lạnh run.
Sau khi Bùi Diệp ngồi xuống, Tăng Nguyệt Nguyệt nhìn thấy mặt và môi Phó Thiên Thiên hơi sưng thì liên đoán ra được mình đã phá hỏng chuyện tốt gì, lập tức căng cả da đầu.
Mẹ kiếp, sao cô lại tới không đúng lúc thế này? Bùi Diệp có ghi thù cô không? Bùi Diệp là người rất hẹp hòi, trước đây cô chỉ đứng bên cạnh Phó Thiên Thiên thôi cũng khiến anh ta ghen rồi. Anh ta sẽ không giết cô
Thấy thế, ngọn lửa tr6ong lòng Bùi Diệp càng bùng cháy mạnh hơn. Anh xoay người đè lên cô.
Lúc anh cúi đầu định hôn cô, ngoài của thư phòng5 bỗng vang lên tiếng gõ khiến anh bất chợt dừng động tác.
Vì phải nhẫn nhịn chịu đựng, trán và cánh tay Bùi Diệp nổi gân xanh.
Phó Thiên Thiên đã khôi phục vẻ mặt thờ ơ như ngày thường. Cô ngồi trên ghế, bình tĩnh nhìn ông ta bước vào.

Đà chủ Woli, có chuyện gì vậy?

Bùi Diệp đứng trong phòng, tựa hờ vào cạnh bàn, không có ý định rời đi.
Nhìn thấy giao diện nhập mật khẩu, cô nhìn sang Bùi Diệp. Anh mỉm cười nhìn cô với vẻ cưng chiều, hất cằm về máy tính ra hiệu, cô sực nhớ ra điều gì đó.
Cô nhập ngày sinh của cô vào, giao diện máy tính liền hiện ra.
Khóe miệng cô hơi nhếch lên.
Sau khi Woli rời đi, Bùi Diệp lại đi tới trước mặt Phó Thiên Thiên, nỉ non trước khi hôn cô:
Bây giờ... cuối cùng cũng không còn ai quấy rầy chúng ta nữa rồi!

Nói xong, anh liền hôn cô.
Cô giãy giụa một hồi theo bản năng, muốn nhắc anh là Tăng Nguyệt Nguyệt sắp về, nhưng anh đã mất hết kiên nhẫn, bất chấp tất cả mà hôn cô thật sâu.
chứ?
Tăng Nguyệt Nguyệt cảm thấy hoảng sợ, người càng run dữ dội hơn.
Có điều, từ trước đến giờ tâm lý của Phó Thiên Thiên rất mạnh, dù cho vừa rồi cô và Bùi Diệp suýt nữa xảy ra va chạm
, lúc này cô vẫn có thể bình tĩnh đối mặt với Tăng Nguyệt Nguyệt.
Thấy cửa thư phòng được mở ra, Tăng Nguyệt Nguyệt hớn hở gọi:
Thiên Thiên, tớ...

Còn chưa dứt lời, thấy người xuất hiện trước mặt mình không phải là Phó Thiên Thiên mà là Bùi Diệp, cô bỗng im bặt.
Anh trừng có một cái rồi trở vào ngồi xuống bên cạnh Phó Thiên Thiên.
Anh tưởng hai người họ sẽ làm xong việc rất nhanh, ai ngờ lại hơn một tiếng đồng hồ.
Lúc Woli xong việc và đi ra khỏi thư phòng, ánh mắt Bùi Diệp không biết đã lăng trì ông ta bao nhiêu lần.
Anh thật sự bội phục ông ta vì có thể ở trong thư phòng lâu như vậy trước ánh mắt đe dọa của anh.
Cô kết nối máy ảnh mini với máy tính, di chuột, mở những bức ảnh mà Tăng Nguyệt Nguyệt đã chụp lén ở khu quân sự ra.

Cô xem thật kĩ rồi bắt đầu sử dụng máy tính để tấn công hệ thống phòng thủ của quân khu Kim Thủy.

Nhưng cô tấn công mấy lần vẫn không xâm nhập vào được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.