• 453

Chương 690: Bùi diệp được đằng chân lân đằng đầu


Trong lúc bẻ khóa hệ thống một cách gian nan, anh nghĩ bụng, sao anh lại phát minh ra một hệ thống khó phá như vậy, đây không8 phải là tự ngược đãi bản thân mình sao?

Có điều anh vẫn phải tiếp tục. Vợ yêu đã lên tiếng, dù khó hơn anh cũng phả3i tìm ra sơ hở.

Ròng rã suốt năm tiếng đồng hồ, đến bốn giờ sáng, rốt cuộc Bùi Diệp cũng tạo phá được một lỗ hổng để9 máy tính của anh có thể kết nối với hệ thống giám sát của quân khu Kim Thủy.
Vì quân khu quá lớn, Phó Thiên Thiên xem camera cho đến khi đường chân trời lóe lên tia sáng màu trắng bạc mới xong.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn sang bên cạnh thì thấy Bùi Diệp đang nhìn cô không chớp mắt.
Cô nhíu mày, sờ lên mặt mình:
Sao anh lại nhìn em như vậy? Mặt em dính gì à?

Nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Phó Thiên Thiên, tim anh mềm nhũn, khẽ khàng đứng dậy đi đến bể cô lên, đặt cô lên ghế sofa, rồi ân cần đắp chăn cho cô.
Đột nhiên cô mở bừng mắt, lập tức nhìn thấy gương mặt anh.
Thấy cô tỉnh lại, anh hơi áy náy nói:
Xin lỗi, anh làm em thức giấc à?

Anh vừa nói vừa quay đầu, đôi môi vừa vặn chạm ngay khóe môi Phó Thiên Thiên.
Trong khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau, cả hai đều sững người.
Bùi Diệp là người cực kì dễ
được đằng chân lân đằng đầu
, thầy cô không tránh né, một tay anh nắm nhẹ vai cô, hôn sâu hơn.
Bùi Diệp nhìn bức vẽ trên tay cô.
Vì anh đang ngồi rất gần cô nên khi nghiêng mặt nhìn bản đồ, mặt anh gần như áp vào mặt cô.
Thấy mặt anh đột nhiên tiến lại gần, cô cau mày nhưng không né tránh, trái lại còn rất thích dáng vẻ của anh lúc này.
Đương nhiên là Bùi Diệp cũng đi tới ngồi bên cạnh cô.
Phó Thiên Thiên nhanh chóng xem được hình ảnh của camera giám sát và cảm thấy rất hài lòng. Hơn nữa, trong lúc bẻ khóa, Bùi Diệp đã
mó tay
vào hệ thống giám sát, bây giờ cô đã có thể điều chỉnh camera theo
góc nhìn mình muốn. Dựa vào tư liệu mà Tăng Nguyệt Nguyệt lấy được, kết hợp với nội dung trong camera, cô đã nhanh chóng nắm được địa hình của toàn bộ khu quân sự.
Con người ta thường có ham muốn rất mạnh vào buổi sáng. Ánh mắt Phó Thiên Thiên bỗng thay đổi, không kháng cự Bùi Diệp mà đón nhận và đáp lại nụ hôn của anh.
Hai người hôn nhau đến quên cả trời đất, ngay khi anh muốn tiếp tục được voi đòi tiên thì va phải cái ghế khiến nó bị đổ và phát ra tiếng động chói tai. Tiếng động đó vang dội trong thư phòng yên tĩnh, đánh thức
Tăng Nguyệt Nguyệt vốn đang ngủ trên sofa.
Chỉ cần anh di chuột là có thể xem đượ6c tất cả camera nội bộ của quân khu.
Sau khi bẻ khóa xong, Bùi Diệp vươn vai, định nói với Phó Thiên Thiên, nhưng vừ5a quay đầu sang thì thấy cô đang chống cằm ngủ gà ngủ gật. Xem ra cô đã rất mệt, còn Tăng Nguyệt Nguyệt đã đắp chăn ngủ vùi trên
ghế sofa.
Bùi Diệp tỏ ra nghiêm túc nhìn bản đồ vẽ tay, nhưng Phó Thiên Thiên lại không phát hiện ánh sáng lóe lên trong mắt anh.
Lúc này anh hoàn toàn có dụng ý khác, khóe mắt luôn quan sát phản ứng của cô. Khi thấy cô không hề chống cự, anh mừng thầm trong bụng, đột nhiên lên tiếng.

Phải rồi...


Anh nhìn vợ anh không được à?
Anh nói một cách nghiêm túc.
Phó Thiên Thiên:
...

Mặc dù câu này có phần không đứng đắn, nhưng nghe cũng vui.
Anh liếc nhìn tờ giấy trên tay cô:
Em xem xong rồi hả?

Cô gật đầu.

Vâng, về cơ bản thì đã xem gần hết. Em cũng đã vẽ lại sơ đồ địa hình của cả quân khu.
Cô đưa bản đồ địa hình mà mình đã vẽ ra.
Cô lắc đầu, ngồi dậy, nhìn về phía máy tính:
Anh bẻ khóa được rồi à?

Anh gật đầu:
Ừ, em ngủ một lát đi, khi nào dậy rồi xem sau.

Cô lại lắc đầu, bỏ tấm chăn đang đắp trên người mình ra, đứng dậy đi tới bên máy tính ngồi xuống.
Trong một trận chiến, điều đầu tiên phải hiểu rõ chính là địa hình, điều thứ hai là người ra trận phải nắm chắc mọi thứ cần thiết, như vậy mới có thể biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.
Tuy cách
biết mình biết ta
này của cô không đàng hoàng cho lắm, nhưng khi đối mặt với kẻ địch thì cách nào cũng được chấp nhận.
Kẻ địch muốn giết bạn, bạn còn muốn giảng đạo lý và sự văn minh lịch sự với chúng hay sao?
Tăng Nguyệt Nguyệt đang rơi vào trạng thái ngủ nông vào sáng sớm, cô dụi mắt tỉnh dậy.


Hơ... tiếng gì vậy?
Giọng nói như một tiếng sét nổ vang trong đầu Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp.

Hai người lập tức tỉnh táo lại, sực nhớ ra trong thư phòng này còn có Tăng Nguyệt Nguyệt.

Thấy cô ấy sắp quay đầu nhìn sang bên này, Phó Thiên Thiên lập tức đẩy Bùi Diệp ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.