• 453

Chương 691: Kỳ đà



Tốt quá rồi!


Bùi Diệp ngồi bên cạnh Phó Thiên Thiên trừng mắt nhìn con kỳ đà Tăng Nguyệt Nguyệt với vẻ mặt lạn8h tanh. Lúc nãy nếu không phải vì cô ấy, anh và Phó Thiên Thiên đã có thể tiến thêm bước nữa rồi.

Ngay sau đó, 3bụng Tăng Nguyệt Nguyệt phát ra tiếng ọt ít. Cô sờ cái bụng xẹp lép của mình:
Đột nhiên thấy hơi đói.

Phó Thi9ên Thiên để tài liệu xuống bàn, sau đó đè máy tính lên trên.

Giờ cũng không còn sớm, chúng ta đi ăn sáng thôi.6

Tăng Nguyệt Nguyệt vui vẻ gật đầu:
Được!

Tăng Nguyệt Nguyệt cùng bước vào với Phó Thiên Thiên thấy cô sững người bèn quan tâm hỏi:
Thiên Thiên, cậu sao vậy?

Phó Thiên Thiên bình thản nhếch môi:
Không sao.

Vừa nói, cô vừa cầm bức bản đồ vẽ tay lên.
Trời Phật lắm rồi.
Ở một góc nào đó tại Phiên Thành.
Chung Bình Quân đứng trên nóc một tòa nhà bỏ hoang sắp bị phá dỡ, nhìn thành phố trước mặt.
Có điều, sau khi cẩn thần quan sát Woli, ánh mắt cô càng sâu hơn.

Thì ra là vậy.


Các chủ còn câu hỏi nào khác không?

Sắc mặt Chung Bình Quân bỗng thay đổi.

Anh nói là... bọn họ muốn đến kho quân dụng của quân khu Kim Thủy?


Đúng vậy, người mà tôi hỏi thăm tin tức vừa khéo cũng có tên trong danh sách những người đi thực hiện nhiệm vụ ngày mai, chắc hẳn những gì anh ta nói không sai đâu.

Woli cười đáp:
Tôi vốn là trẻ mồ côi, vốn dĩ định xuất gia. Sau khi gặp được cựu Các chủ, tôi đã gia nhập Thông U Các. Những năm qua tôi luôn ở trong Các, vì không có ý định kết hôn nên tôi cũng không có vợ và con.

Khóe miệng Phó Thiên Thiên giật một cái.
Không ngờ ông ta lại là người không màng hồng trần.

Đội trưởng, tôi vừa nhận được một tin từ anh em cũ trong tổ chức.


Tin gi?


Tổ chức sẽ cử năm mươi người đến quân khu Kim Thủy để thực hiện một nhiệm vụ vào tối ngày kia.

Ông ta cung kính cúi chào cô.

Các chủ!

Cô gật đầu, sau đó đi vào thư phòng, vừa đi vừa nói:
Đà chủ Woli, tôi có thể trò chuyện với ông một lát không?

Cơ thể hắn bình phục rất nhanh, chỉ mới hai ngày, hắn đã có thể đi lại tự nhiên, sức lực cũng không kém là bao so với lúc chưa bị thương, chỉ cần vài ngày nữa là hắn sẽ có thể hoàn toàn bình phục.
Một lát sau, cánh cửa sắt cũ kỹ trên sân thượng bị đẩy ra, một bóng người gấp gáp đi đến trước mặt hắn,

Thế nào?

Khi Ngô Danh xuất hiện trên bàn ăn sáng, tuy mặt anh ta đã5 không còn sưng đỏ như hôm qua nhưng vẫn khiến người ta sợ hãi. Anh ta ai oán nhìn mọi người với ánh mắt lên án, càng nhai cơm càng thấy đau.
Mấy người khốn kiếp, khiến anh ta ăn cơm cũng không ngon.
Có điều, cho dù như vậy thì anh ta vẫn không dám hó he tiếng nào, bởi vì anh ta đã phạm phải sai lầm còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc ăn không ngon. Phó Thiên Thiên không chấp nhặt anh ta, anh ta đã tạ ơn

Cảm ơn các chủ.

Ông ta ngồi xuống ghế.

Các chủ, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?
Ông ta cúi đầu cực kì hèn mọn.
Woli không nói gì, liền đi theo cô vào thư phòng.
Phó Thiên Thiên ngồi xuống ghế sofa, ông ta cung kính đứng bên cạnh.
Cô hơi nhếch môi, chỉ vào cái ghế kể bên:
Đà chủ Woli, ngồi đi.


Nhiệm vụ gì?


Chúng tôi không rõ nhiệm vụ cụ thể là gì, nhưng tôi còn nhận được một tin khác, đó là nhiệm vụ lần này bọn họ sẽ cùng thực hiện với các chủ của Thông U Các. Mục tiêu nhiệm vụ hình như là... kho quân dụng của
quân khu Kim Thủy.

Tên đàn em:
...

Hắn không nói thì đương nhiên là anh ta không hiểu rồi.
Ánh mắt Chung Bình Quân trở nên nghiêm túc hơn, trong lòng đã có quyết định.

Cô ấy lại muốn đến kho quân dụng của quân khu Kim Thủy, muốn chết sao?
Chung Bình Quân cau mày.

À, tôi lại nghe nói rằng, các chủ của Thông U Các rất bản lĩnh, nên sẽ không có chuyện gì đâu.

Chung Bình Quân lắc đầu:
Có một số việc, anh không hiểu đâu.

.
Sau khi ăn sáng xong, Phó Thiên Thiên trở về thư phòng. Lúc nhấc laptop lên và định lấy bản đồ vẽ tay bên dưới ra, cô nhíu mày.
Bức vẽ đã bị thay đổi vị trí.
Phó Thiên Thiên cất giọng bình thản:
Không biết đà chủ Woli đã vào Thông U Các bao lâu?


À, khoảng hai mươi năm, từ đời Các chủ trước cho đến các chủ hiện tại.


Từ khi tôi đến Phiến Thành, chưa bao giờ nghe ông nhắc đến người nhà của mình, không biết người nhà của ông ở đâu?
Phó Thiên Thiên hỏi một câu bâng quơ.
Cô không nói gì, Tăng Nguyệt Nguyệt cũng không nghĩ nhiều. Sau đó, cô cầm máy tính và bản đồ địa hình về phòng nghỉ ngơi, còn cô ấy cũng về phòng ngủ bù.
Trước giờ cơm trưa, Phó Thiên Thiên, Bùi Diệp và Tăng Nguyệt Nguyệt mới thức dậy.
Từ trong phòng mình đi ra, lúc đi ngang qua thư phòng, Phó Thiên Thiên vừa khéo chạm mặt Woli.

Không, tôi chỉ tò mò nên muốn trò chuyện với ông một lát ấy mà.



Nếu Các chủ không còn chuyện gì khác, tôi còn có việc phải làm, xin phép ra ngoài trước.



Được.


Phó Thiên Thiên đưa mắt nhìn theo cho đến khi ông ta đi khuất dạng, sắc mặt cô mới dần dần lạnh lẽo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.