• 360

Chương 695: Phải luôn đi cùng nhau


Tuy lần tập kích này không mang ý tốt nhưng Phó Thiên Thiên cũng rất tốt bụng giúp những người trong quân khu canh chừng nhóm ngườ8i của tổ chức bí ẩn, chỉ cho bọn họ lấy lại số vũ khí mà bọn họ đã bị tịch thu.

Sau khi lấy được vũ khí, bọn họ sử dụng c3ác dụng cụ mang theo để mang vác chúng.
Lão già Thân Vu kia bảo cô đi lấy vật này, có lẽ nó rất quan trọng với quân khu Kim Thủy. Sau khi cô lấy nó đi, e rằng người của quân khu sẽ nhanh chóng phát hiện việc kho quân dụng bị đột nhập.
Quả nhiên, khi Phó Thiên Thiên vừa định dẫn người xông ra khỏi kho quân dụng, ngoài cửa liền vang lên một hồi còi báo động.
Cô nhanh chóng dẫn người của tổ chức bí ẩn vượt qua vô số cửa ải, rời khỏi quân khu.
Nhưng cô không rời đi theo mọi người mà bất ngờ rẽ ngoặt, chạy đến trung tâm chỉ huy.
Thế là cô bèn cởi luôn găng tay ra, cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu của mình vào chỗ nhập vân tay.
Chẳng có gì thay đổi, ổ khóa vẫn không mở ra.
Rất nhanh, số vũ khí đã được lấy sạch đi.
Khi bọn họ chuẩn bị rút lui, Ph9ó Thiên Thiên chợt nhìn thấy cái tủ màu đỏ mà Thân Vu nói.
Giờ phút này, thoát thân vẫn là quan trọng nhất.
Tuy nhiên tiếng còi báo động ở bên kho quân dụng vẫn không thu hút được nhiều sự chú ý trong quân khu. Vì Regis đã nói là tối nay có buổi diễn tập nên nhóm Phó Thiên Thiên đã dễ dàng rời khỏi kho quân dụng.
Phó Thiên Thiên không hề do dự, lại bắn thêm phát nữa. Hai cái lỗ nối liền nhau, trở nên lớn hơn, người mang vác nặng cũng có thể chui qua được.
Ai nấy đều khiếp sợ trước khẩu súng của cô.

Rõ!
Bốn người đồng thanh đáp.
Phó Thiên Thiên dẫn bốn người họ đi đến trung tâm chỉ huy của Regis.
Như thế tớ sẽ giận đấy!

Ngô Danh:
Đội trưởng, cô là đội trưởng của tôi, chuyện một năm trước luôn là nỗi tiếc nuối trong tôi. Xin cô hãy để tôi sát cánh chiến đấu cùng cô. Tôi cũng muốn tự tay bắn chết kẻ đã giết đồng đội của chúng ta. Nếu
Bốn người kia nhìn nhau cười.

Nếu chúng ta đã đi cùng nhau, đương nhiên phải luôn sát cánh bên nhau rồi.

Tủ có khóa vân tay cao cấp và mật mã hai lớp. Người bình thườn6g muốn mở phải nhập mật mã, và còn phải có vân tay của người được ấn định mới mở được tủ.
Cô chau mày nhìn cái tủ đó.
Thời gian hành động có hạn, cô không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ.
không, tôi làm sao có thể tới thăm mộ của họ được?

Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng ôm quyền với cô:
Chúng tôi vâng lệnh của cựu Các chủ bảo vệ Các chủ, thề sống chết đi theo các chủ!

Cô thay đổi sắc mặt.
Lão già Thân Vu kia đã lừa cô, máu của cô hoàn toàn không thể mở được ổ khóa này.
Phó Thiên Thiên thấy ấm lòng và cảm động, đành phải gật đầu.

Thôi được rồi, mấy người đi theo tôi cũng được, nhưng nhất định phải nghe theo lệnh của tôi, không được hành động thiếu suy nghĩ, biết chưa?

Vừa nghĩ vậy, giọt máu vốn đang nằm im trên màn hình chợt giống như bị thứ gì đó hút lấy, đột nhiên tản ra theo đường vân tay, từ từ lan đẩy màn hình, tạo thành hình dạng một bàn tay. Đợi đến khi giọt máu đứng
im, vân tay máu đột nhiên nổi lên ánh sáng màu đỏ nhạt. Phó Thiên Thiên vô thức nheo mắt lại.
Trung tâm chỉ huy của quân khu Kim Thủy.
Phó tướng đi tập kích Bùi Diệp mãi vẫn chưa thấy về, điều này khiến Regis lấy làm lạ, bèn gọi bộ đàm cho gã nhưng gã không trả lời.
Tăng Nguyệt Nguyệt, Ngô Danh, Tiếu Nhiệm và Mạnh Khai thấy thế cũng lục tục đi theo.
Cô nhíu mày nhìn họ:
Sao mấy người cũng chạy đến đây?


Cạch
một tiếng, ổ khóa trước mặt bất ngờ mở ra.
Nhìn thấy một chiếc hộp màu đỏ ở bên trong, cô liền đeo găng tay vào, lấy nó ra, rồi nhanh chóng đóng cửa tủ lại, quay người rời khỏi nơi đó ngay lập tức.
Phó Thiên Thiên sầm mặt:
Chuyện tôi sắp làm rất nguy hiểm, mọi người đi trước đi.


Không được, nếu nguy hiểm thì chúng tớ càng phải đi với cậu!
Tăng Nguyệt Nguyệt nghiêm mặt, kiên quyết nói:
Thiên Thiên, tớ được cậu đưa vào quân khu, không lẽ cậu muốn chơi một mình, không dẫn tớ theo?
Con đường cũ của họ đã bị một bức tường lấp kín.
Lúc này chỉ có ít người chạy được ra ngoài, còn lại phần lớn vẫn bị nhốt bên trong, bao gồm cả Phó Thiên Thiên.
Một khẩu súng nhỏ như vậy mà lại có uy lực lớn đến thế. Nếu trước mặt cô không phải là bức tường kia mà là bọn họ, e rằng bọn họ đã biến thành vong hồn.
Mọi người chỉ thoáng sửng sốt rồi bắt đầu chui ra ngoài theo cái lỗ đó.
Nhìn bức tường đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, cô chỉ cười khẩy rồi chạm tay lên cổ, biển sợi dây chuyền thành một khẩu súng lục và bóp cò cực nhanh. Một viên đạn bắn ra, bức tường trước mặt nứt toác, có điều lỗ
hổng kia chỉ đủ cho một người chui qua.
Từ lúc gã rời đi tới giờ đã hơn nửa tiếng, bọn họ cũng nên về rồi, thế mà vẫn chưa thấy đầu và còn bặt vô âm tín.

Vốn dĩ Regis đã cảm thấy hơi bất an, giờ lại càng bất an hơn vì không liên lạc được với phó tướng của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.