• 453

Chương 701: Thiên thiên à, eq thấp không phải là lỗi của cậu


Anh ta nhìn đôi bên đang bắn nhau, nói với giọng nghingờ:
Ơ, Dạ Xoa! Hắn rảnh rỗi chạy đến quân khu làm gì? Còn nghênh ngang xông vào tìm đường c8hết nữa chứ.


Hơn nữa, với tính cách của hắn, cho dù thật sự chạy đến quân khu thì cũng không thể gióng trống khua chiêng như bây giờ, cứ3 như thể sợ người khác không phát hiện ra nhóm của hắn vậy.

Tăng Nguyệt Nguyệt thoáng nhìn qua Phó Thiên Thiên với ánh mắt phức tạp. Tiêu9 Nhiệm và Mạnh Khai cũng vô thức nhìn cô.
Nghĩ thể, hắn không khuyên cô ta nữa mà bảo đàn em của mình rời đi trước.
Chẳng mấy chốc, đàn em của hắn đã lục tục rời khỏi đó. Không xa ở phía sau có một chiếc xe chống đạn, chỉ cần bọn họ lên xe là có thể an toàn rời đi.
Chẳng mấy chốc chỉ còn lại Ngưng Sương và Chung Bình Quân ở đó.

Tôi là đàn ông, cô là phụ nữ, để tôi yểm hộ cho cô.


Lần này em đến là để cứu anh. Anh yên tâm, sau khi anh rời đi, sẽ lại có thêm người đến yểm hộ cho em. Lúc đó em muốn rời đi cũng thuận lợi hơn.

Vốn dĩ hắn muốn tiếp tục thuyết phục cô ta, nhưng cô ta đã nói như vậy. Hơn nữa, cô ta nói rất đúng, sau khi bọn họ đi, số lượng người yểm hộ sẽ nhiều hơn, cô ta muốn rời khỏi đây cũng dễ như trở bàn tay.
Đây là thời điểm nguy hiểm nhất, bởi vì bọn họ có thể bị bắn hạ bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, một đợt hỏa lực bất thình lình bắn tới từ trên tường, vòng vây của quân đội lại thắt chặt.
Chung Bình Quân nhìn lại thì thấy nhóm của Phó Thiên Thiên vốn đã chạy thoát lại đang yểm hộ phía sau cho bọn họ.
Lúc này hỏa lực của đôi bên vẫn ở thế giằng co, nhưng chung quy bên hắn ít người, phía quân đội lại người đông thế mạnh. Chẳng mấy chốc, nhóm của Chung Bình Quân sẽ bị bao vây, bọn họ nhất định sẽ mất mạng.
Thấy cảnh này, cô bất ngờ tháo mặt dây chuyền trên cổ xuống, dứt khoát bóp cò súng, nã đạn về phía binh sĩ quân đội đang bao vây phía sau chung Bình Quân.
Khẩu súng lục của cô có uy lực cực mạnh. Sau khi bắn liên tiếp vài phát, vòng vây phía sau hắn đã bị phá.
Nhìn thấy lối thoát ở phía sau, Chung Bình Quân thoáng nhìn về phía cô, sau đó cấp tốc dẫn người chạy theo hướng đó.
Bây giờ những người bao vây hắn cũng đã phát hiện tình hình bên Phó Thiên Thiên, lập tức chia ra đuổi bắt cô.
Đám người Chung Bình Quân đều đã quen với cuộc sống nguy hiểm đến tính mạng, do đó chạy trốn rất nhanh. Khi đường sống được mở ra, bọn họ không cần hắn phải lên tiếng đã nhanh chóng rời khỏi đó.
Hắn liếc nhìn Ngưng Sương vẫn đang chiến đấu.

Ngưng Sương, để tôi bọc hậu cho cô, cô đi trước đi.

Cô ta vẫn nhìn thẳng về phía trước, không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói:
Em giỏi nhất là yểm hộ đấy, các anh đi trước đi.

Một lát sau, bọn họ đã đột phá vòng vây.
Tuy nhiên, hỏa lực của quân đội mỗi lúc một ác liệt, đạn của bọn họ cũng bắt đầu cạn kiệt.
Một tên đàn em nói với Chung Bình Quân:
Dạ Xoa, tôi đã hết đạn rồi.

Ngay sau đó, lại có người nữa nói:
Tôi cũng thế.

Chung Bình Quân sầm mặt.
Lúc này nếu không có đạn, hậu quả sẽ là mất mạng.
Mặc dù Chung Bình Quân không nói rõ nhưng trước đây khi ở trong phân đà của Thông U Các, mọi ng6ười đều nhận ra hắn thích Phó Thiên Thiên.
Lần này hắn giao chiến với quân đội một cách phô trương như thế này, phần lớn là vì cô.
Vì binh sĩ quân đội đã bị thu hút bởi hỏa lực nên sự phòng vệ ở chỗ họ đột nhiên lỏng lẻo. Lúc này chính là thời cơ để chạy khỏi đây.
Hai mắt Phó Thiên Thiên sáng lên, nhìn sang những người bên cạnh:
Tốt rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu phá vòng vây.

Dứt lời, cô liền thấy ba người Tăng, Mạnh, Tiêu nhìn mình bằng ánh mắt sâu xa. Cô nhíu mày nhìn lại họ:
Ba người nhìn gì hả?

Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai đưa tay sờ mũi và quay đầu đi chỗ khác.
Tăng Nguyệt Nguyệt khẽ gật đầu, vỗ nhẹ lên vai cô với thái độ bà cụ non:
Thiên Thiên à, đôi khi EQ thấp không phải là lỗi của cậu, nhưng EQ của cậu thấp đến mức này, thật là...


Tất nhiên là không rồi, tớ luôn muốn ở bên cậu!

Phó Thiên Thiên không nói gì nữa mà cùng với mấy người Tăng Nguyệt Nguyệt đeo khăn che mặt màu đen lên, chuẩn bị xông ra ngoài.
Khi họ sắp sửa vượt qua giới tuyến hỏa lực của quân đội, cô quay đầu lại nhìn tình hình bên phía Chung Bình Quân.
Phó Thiên Thiên lạnh lùng liếc xéo cô ấy.

Nếu cậu muốn ở lại đây để quân đội của nước S coi như cái cào sống, thì tôi không có ý kiến.

Tăng Nguyệt Nguyệt vội vàng ôm lấy cánh tay cô để lấy lòng.
Đột nhiên có người xen vào giữa bọn họ và nói:
Cầm lấy.

Ngưng Sương mặc bộ đồ màu đỏ, vứt cho hai người đã hết đạn mỗi người một băng đạn.
Chung Bình Quân hơi sững sờ trước sự xuất hiện bất ngờ của cô ta.
Chung Bình Quân không nói gì, mọi người tiếp tục rút lui về phía sau.
Nhờ có sự xuất hiện của Ngưng Sương, mọi người được bổ sung đạn, sức chiến đấu nhanh chóng được phục hồi.
Chỉ một lát sau, nhóm của bọn họ đã rút lui đến gần rìa, chuẩn bị nhảy qua tường để thoát đi.

Cô...

Cô ta không chần chừ mà vứt băng đạn cho người khác, sau đó giơ súng lên bắn về phía binh sĩ quân đội đuổi theo sau.
Khả năng thiện xạ của cô ta rất chuẩn, gần như bách phát bách trúng.
Và cách đó không xa cũng có một nhóm người yểm hộ cho họ.
Hắn không có thời gian để suy nghĩ xem nhóm người đó là ai. Tóm lại, bây giờ cứ ra ngoài trước đã rồi nói sau.
Có sự yểm hộ của bọn họ, nhóm của hắn muốn chạy thoát đã trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Hắn nhìn cô ta:
Được rồi, chỉ còn lại hai chúng ta, cô đi trước, tôi theo sau.


Ngưng Sương đang định nói gì đó thì đột nhiên cơ thể đau nhói khiến cô ta bỗng mở to mắt.

Cô ta cứng đờ cả người, phải vịn vào bên cạnh mới gắng gượng đứng vững.

Cô ta cắn răng ổn định cơ thể, vẫn nói với Chung Bình Quân mà không quay đầu lại:
Anh đi trước đi, em yểm hộ cho anh. Sau khi anh ra ngoài, em sẽ đi theo ngay.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.