Chương 702: Tôi thay mặt vợ tôi cảm ơn anh chung
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1055 chữ
- 2022-02-16 04:52:18
Chung Bình Quân định nhảy xuống, nhưng hai tên đàn em phía sau vội ngăn hắn lại:
Dạ Xoa, giờ anh không thể đi đến chỗ cô ấy được. Ngưng8 Sương hiện đã không cứu được nữa, dù anh có chạy tới đó cũng vô ích
thôi.
Ngưng Sương ở đằng xa cũng lắc đầu, mỉm cườ3i với hắn.
Hắn mỉm cười đi đến trước mặt họ trong ánh mắt thù địch của anh.
Sao hai vị không đi tiếp? Vẫn còn muốn tống tôi vào nhà tù tối cao của quân đội nước Là?
Phó Thiên Thiên nhíu mày nhìn hắn:
Sao anh lại xuất hiện ở đó?
Khi bọn họ vừa chạy thoát ra khỏi khu quân sự, bốn chiếc máy bay 5không người lái đột nhiên bay lên, bám sát theo sau.
Đám đàn em của hắn mặt mày biển sắc:
Dạ Xoa, gay rồi! Quân đội cho máy bay không người lái đuổi theo chúng ta.
Hắn bình thản đáp:
Không cần phải cuống, chúng ta cứ lo lái xe về phía trước.
Quân đội bị thiệt hại nghiêm trọng, lập tức tiến hành truy lùng toàn thành phố đám xã hội đen đã tấn công quân khu.
Khi nhóm của Phó Thiên Thiên chạy đến một khu rừng, họ lần lượt dừng lại.
Xe của nhóm Chung Bình Quân không nhanh bằng họ, vì thế khi nhìn thấy xe của họ dừng lại, hắn cũng ra lệnh cho tài xế dừng xe rồi bước xuống.
Hắn trừng mắt nhìn anh với vẻ khó chịu.
Phó Thiên Thiên cau mày nhìn qua nhìn lại hai người họ.
Giờ không phải là lúc để chúng ta tán gẫu.
Cô nhìn Bùi Diệp:
Chắc hẳn bên quân đội đang tìm kiếm khắp thành phố để lùng bắt chúng ta. Tốt nhất là chúng ta nên trở về thành phố ngay bây giờ.
Bùi Diệp nắm lấy tay cô:
Tất nhiên rồi, chúng ta lên xe thôi.
Cô gật đầu:
Vâng.
Chung Bình Quân nhìn chiếc xe chở Phó Thiên Thiên đi khuất mới trở lại xe.
Dạ Xoa, thấy anh lo lắng cho em như thế này, em đã mãn nguyện lắm rồi, đừng hi sinh vô ích vì em.
Dứt lời,9 cô ta từ từ nhắm mắt lại.
Chung Bình Quân nhìn chòng chọc vào cô ta, cuối cùng đành phải cắn răng, ra lệnh:
Rút lui!
Mọi người lập tức rời khỏi đó, nhanh chóng lên xe và rời đi.
chuyện của anh.
Chung Bình Quân trầm ngâm một lúc rồi nói:
Chị bằng cô Phó mời tôi một bữa cơm, coi như là quà cảm ơn đi.
Bùi Diệp như cười như không, đáp:
Mời cơm thì đơn giản thôi. Anh Chung cứ hẹn thời gian, đến lúc đó tôi và Thiên Thiên nhất định sẽ có mặt.
Có hai bàn tay thò ra từ hai bên cửa sổ xe của chiếc xe chạy sau xe bọn họ, đồng loạt bóp cò súng. Máy bay không người lái bị trúng đạn, rơi xuống đất.
Sau đó, nhóm Chung Bình Quân tăng tốc bỏ chạy, nhanh chóng trốn đến nơi không có camera giám sát. Còn bên quân đội không lần theo được dấu vết của nhóm người Phó Thiên Thiên, cuối cùng để mất dấu họ, phải
ra về tay không.
Nhưng anh không thể làm gì hắn lúc này, nói thế nào thì hắn cũng là ân nhân cứu mạng của cô.
Anh khẽ nhếch mép, ngang tàng ôm lấy vai cô ngay trước mặt hắn, nói bằng giọng đầy tính chiếm hữu:
Tôi thay mặt vợ tôi cảm ơn anh Chung về chuyện hôm nay. Nếu không có sự xuất hiện của anh, tuy vợ tôi có
thể ra khỏi quân khu, nhưng e là cũng phải muộn mất vài phút.
Các chủ, cô không sao chứ?
Ông ta nhìn cô với vẻ quan tâm.
Cô thờ ơ nhìn ông ta, đáp:
Cảm ơn đã chủ Woli đã quan tâm, tôi không sao.
Bốn người Ngô Danh xuống xe, bây giờ mới cảm thấy mình thật sự đã trốn thoát. Họ bỗng có cảm giác dường như đã cách mấy đời.
Hắn khẽ vén tóc mái của mình:
Tự nhiên tôi thấy hơi nhàm chán nên muốn đi dạo loanh quanh trong quân khu.
Bùi Diệp chỉ nhìn thoáng qua là đã nhận ra mục đích của hắn đến quân khu lần này là vì Phó Thiên Thiên.
Mặt anh tối sầm.
Hắn vừa nhìn đã thấy Bùi Diệp trong bộ đồ màu đen đang đứng cạnh Phó Thiên Thiên. Trên cổ hai người là hai mặt dây chuyền có hình chìa khóa giống hệt nhau, tạo thành một đôi.
Hắn đã từng thấy Phó Thiên Thiên biến mặt dây chuyền kia thành súng lục, bây giờ xem ra đó là tự tay Bùi Diệp thiết kế cho cô.
Anh vẫn tỏ thái độ thù địch với hắn ra mặt.
Dứt lời, hắn ngang nhiên nhìn Phó Thiên Thiên.
Sắc mặt Bùi Diệp lại tối sầm. Nếu không phải có Phó Thiên Thiên đang ở đây, anh đã móc mắt hắn ra rồi.
Ha ha, Thiên Thiên là vợ tôi, vợ chồng chúng tôi vốn là một. Tôi cảm ơn anh cũng như nhau. Hôm khác, nếu anh Chung có khó khăn gì thì cứ thoải mái nói ra nhé.
Cho dù hắn có nói, anh có nhận lời hay không là
Trước khi lên xe, hắn lại nhìn về hướng họ rời đi, nhớ lại hình ảnh trước khi chết của Ngưng Sương, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ đau xót.
Nhóm của Phó Thiên trở lại phân đà của Thông U Các trước khi giới nghiêm toàn thành phố.
Woli đã đợi họ ở phân đà từ lâu. Khi nhìn thấy xe của họ dùng trước cửa phân đà, ông ta lập tức ra đón.
Bề ngoài anh đang cảm ơn hẳn, nhưng trên thực tế, anh đang trách hắn lo chuyện bao đồng. Nếu hắn không xuất hiện thì anh cũng sẽ giải cứu cô. Hắn chỉ là nhanh tay giành trước, nhân lúc anh chưa kịp ra tay mà
thôi.
Chung Bình Quận hờ hững nhìn anh, nói:
Không cần khách sáo. Huống hồ người tôi muốn giúp không phải là anh, cho nên nếu muốn cảm ơn thì cũng là cô Phó nói cảm ơn tôi mới đúng.
Woli thở phào nhẹ nhõm:
Các chủ không sao là tốt rồi.
Làm phiền hà chủ rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.