• 360

Chương 703: Anh không đi nghỉ sao?



Các... các người định làm gì?
Anh ta cầu cứu Woli:
Đà chủ, tôi không biết mình đã làm gì sai, tại sao bọn họ lại bắt tôi?


Woli qua8y sang nhìn Phó Thiên Thiên, cười nói:
Các chủ, không biết gã thuộc hạ này đã làm gì sai? Cô muốn thẩm vấn anh ta sao?

Nghe cô nói vậy, anh ta càng run hơn.
Cô ngồi xổm xuống nhìn người trước mặt:
Anh không phải là người của Thông U Các, mà là gián điệp do giáo hoàng Lương Điền cài cắm vào phân đà, đúng không?


Anh dám thể không?

Mặt anh ta biến sắc, nhưng trước mặt nhiều người như này, anh ta đành phải giơ tay lên:
Tôi thề, nếu tôi làm gì sai, tôi sẽ...


Chẳng phải anh muốn thể sao? Sao lại quỳ thế?
Phó Thiên Thiên ung dung hỏi.
Người kia không trả lời nữa.

Khi chúng tôi bị phục kích trong quân khu, tôi đã nghĩ rằng có gián điệp trong phân đà của Thông U Các chúng ta. Nhưng người của Thông U Các sẽ không bao giờ phản bội Các chủ của mình, trừ khi... trong người
hắn không cấy con chip của Các.


Thế nào, anh không nói phải không?
Cô hừ nhạt:
Nếu anh không nói thì để tôi nói vậy. Buổi sáng hai ngày trước, sau khi vẽ xong bản đồ địa hình của quân khu Kim Thủy, tôi đã để nó dưới máy tính xách tay trong
phòng làm việc. Nhưng sau khi ăn sáng, tôi quay về phòng thì phát hiện đã có người động vào tấm bản đồ. Mà trong thời gian chúng tôi dùng bữa sáng, chỉ có anh đi đến đó.

Phó Thiên Thiên cười nói:
Anh vừa nói anh không làm gì sai, phải không?


5Vâng.


Đà chủ Woli!
Cô liếc xéo ông ta, hỏi:
Chẳng hay ông nghĩ thế nào về kẻ đã bán đứng tôi vừa nãy?


Các chủ, cô nói vậy khiến tôi giảm thọ mất. Anh ta đã bán đứng cô, cô xử anh ta như thế là hợp tình hợp lý. Tôi không có ý kiến gì.

Cô gật đầu:
Vậy thì tốt.

Vừa mới đi được hai bước, cô dừng lại:
A phải, đà chủ Woli, ông đến thư phòng với tôi một lát. Đúng lúc tôi có một việc muốn nhờ ông chỉ bảo.

Phó Thiên Thiên vừa định lên tiếng thì thấy Bùi Diệp ngồi bên cạnh, bèn nhíu mày hỏi.

Anh không đi nghỉ sao?

Cô không trả3 lời Woli mà nhìn thẳng vào người đàn ông gầy gò trước mặt:
Nếu anh đã không làm gì sai, tại sao vừa rồi khi tôi đi về phía anh, anh lại chạ9y?


Vì trông về mặt của các chủ đáng sợ quả.


Ha ha, nói như vậy, anh muốn bỏ chạy là lỗi của tôi sao?


À, tất nhi6ên là không phải a.
Anh ta lau mồ hôi trên trán.
Người nọ run bần bật, cuối cùng mới thừa nhận với giọng run run:
Vâng, là tôi...

Sau đó, anh ta dập đầu cầu xin cô:
Các chủ, tôi không cố ý động vào nó, tôi chỉ vô tình mà thôi! Xin Các chủ tha mạng!

Bùi Diệp hơi hé mắt, cười nói:
Anh đợi em.

Khóe miệng khẽ cong lên, cô không nói gì nữa mà tiếp tục nhìn Woli.
Hai người của Thông U Các tiến lên:
Vâng!
Sau đó kéo người đàn ông đang quỳ đi.
Những người khác đều sợ hãi, nhưng sau đó bọn họ lại thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì trên người họ có gắn con chip. Chỉ cần con chip vẫn còn, Các chủ sẽ tin tưởng sự trung thành của họ, và họ sẽ an toàn.
Sau khi xử tử người kia, Phó Thiên Thiên đột nhiên quay đầu lại nhìn Woli.
Trong lúc xử lý công việc của Thông U Các, cô cũng không có ý muốn anh tránh đi. Dù sao thì khi cô vắng mặt ở Thông U Các nửa năm trước, nhóm người Tiêu Nhiệm nói rằng anh đã giúp đỡ họ quản lý công việc của
Các một thời gian.

Thì tôi sẽ...

Trước nhiều ánh mắt thế này, anh ta bắt đầu run lên, cuối cùng như mất hết sức lực mà ngã khuỵu xuống đất.
Anh ta im lặng không nói gì, tương đương với việc ngầm thừa nhận.
Phó Thiên Thiên cười lạnh:
Tôi hận nhất là kẻ phản bội tôi. Người đầu, xử lý người này theo luật của Các!


Đà chủ Woli, túi xử lý anh ta như vậy, ông cảm thấy thế nào?

Ông ta cung kính cúi đầu:
Cô là Các chủ của Thông U Các, quyết định của cô đương nhiên là đúng. Tôi không có ý kiến gì khác.

Trong khi cô xử lý công việc của Các, anh chợp mắt một lúc.

Các chủ, không biết cô tìm tôi có việc gì?
Woli cung kính nhìn cô.

Vâng.

Sau đó cô đi trước, ông ta theo sau. Bùi Diệp vẫn luôn đi bên cạnh cô, khi cô bước vào thư phòng và ngồi xuống, anh cũng ngồi xuống cạnh cô.
Nói được nửa chừng, phát hiện Phó Thiên Thiên vẫn mỉm cười nhìn mình, anh ta cảm thấy chột dạ.
Cô kiên nhẫn hỏi:
Thì anh sẽ thế nào, nói tiếp đi!


Theo tôi được biết, mọi vấn đề liên quan đến việc cấy chip của các đều do đà chủ của mỗi phân đà phụ trách.


Woli liền quỳ xuống:
Chuyện này là do tôi không làm tròn trách nhiệm, xin Các chủ trách phạt!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.