• 360

Chương 707: Chị bùi, cô đừng quá đáng!


qua.

Giới chính trị và quân đội nước S đều cực kỳ chấn động trước vụ việc này. Điều kinh hoàng hơn là phần lớn các đối tượng t8ham gia vụ tấn công đã trốn thoát khỏi quân khu, chỉ để lại một thi thể nữ.

Thi thể đó là của Ngưng Sương.
Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Sau một thời gian dài ở bên Bùi Diệp, cô cũng học được sự xấu bụng ngấm vào tận xương cốt của anh.
Cô cười nhẹ:
Tôi có thể coi đây là ông đang khen tôi không?


Nếu cô cho là vậy thì cũng được.

Phó Thiên Thiên hờ hững nói:
Nếu đã như vậy thì ông cứ chào hỏi họ thoải mái đi.

Ông ta kinh ngạc trước câu trả lời của cô:
Thế nào, cô định bỏ mặc sự an nguy của hai thuộc hạ này của cô sao?


Nếu họ bị bên quân đội phát hiện, có lẽ tôi còn dè chừng. Nhưng nếu là người của ông dẫn họ đi thì tôi yên tâm rồi.

Toàn bộ Phiến Thành như chìm trong sự u ám.
Lúc nhận được tin này, Phó Thiên Thiên đang ăn sáng.
Tăng Nguyệt Nguyệt hay hóng chuyện nên không ngủ được vào ban đêm, vì thế đã ra ngoài lượn một vòng và trở lại phân đà của Thông U Các vào sáng sớm.
Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình là số máy của Tiêu Nhiệm, đồng tử của cô hơi co lại, trong lòng đã đoán được điều gì đó.

Alô.
Cô trầm giọng.

A lô, chị Bùi, thật sự đã lâu không gặp nhỉ?
Giọng nói của Thần Vu vang lên từ đầu dây bên kia:
Mấy ngày nay không gặp, tôi rất nhớ cô đấy.

Cô nói đầy phấn khích trước bàn ăn:
Mọi người không biết chứ, khi tôi nhìn thấy những binh sĩ kia chạy lung tung như đám ruồi không đầu, suýt nữa tôi đã không kìm được mà chạy đến trước mặt bọn họ để tìm cảm
giác tồn tại.

Ngô Danh lườm cô:
Bây giờ cô mới nói những lời này để làm gì? Sao lúc đó cô không lượn một vòng trước mặt họ đi?

Sau khi đố3i chiếu với cơ sở dữ liệu, bên quân đội xác nhận rằng Ngưng Sương là lính đánh thuê, là thành viên của tổ chức sát thủ, cũng là cái t9ên nổi tiếng trong danh sách truy nã. Do đó quân đội liên hắt tất cả nước
bẩn lên tổ chức đứng sau cô ta, đồng thời bắt đầu đ6iều tra thành viên của tổ chức đó một cách nghiêm ngặt hơn.
Buổi sáng hôm đó, quân đội tìm thấy một căn cứ của tổ chức kia. Đ5áng tiếc là khi họ đến nơi thì các thành viên trong căn cứ đó đã trốn mất tăm.

Ồ, vậy nên ông Vu đã mời Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai đến đó sao?

Trong lúc nói chuyện, cô nghe thấy giọng nói đầy bực bội của Tiếu Nhiệm:
Lão già kia, bảo bọn họ thả tôi ra! Nếu không, ông đây mà ra tay thì chính ông đây cũng phải sợ đấy!

Phó Thiên Thiên:
...

Sau đó, Thân Vu nghiến răng nghiến lợi nói:
Chị Bùi đang uy hiếp tôi sao?


Ông gọi cách này là uy hiếp? Tôi chỉ trả lại những gì ông vừa nói với tôi thôi. Nếu ông cho rằng đây là uy hiếp thì tôi cũng chỉ có thể thừa nhận vậy.
Cô hỏi vặn lại ông ta.

Ha ha, hình như cô khéo ăn khéo nói, khác hẳn với lời đồn.

Ngô Danh:
Mẹ kiếp, hiện tại đang giới nghiêm toàn thành phố, hai người họ còn dám chạy ra ngoài dạo chơi, thần kinh à?

Sắc mặt Phó Thiên Thiên tối đi:
Lập tức gọi điện thoại cho họ, bảo họ về ngay!

Ngô Danh lấy điện thoại ra định gọi cho họ. Nhưng anh ta còn chưa thực hiện cuộc gọi thì di động của Phó Thiên Thiên đã đổ chuông.
Phó Thiên Thiên không nhìn thấy hai người Tiêu, Mạnh trên bàn ăn, bèn cau mày hỏi.

Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai đâu?

Tăng Nguyệt Nguyệt khịt mũi:
Hai người đó nói là khó khăn lắm mới đến Phiến Thành một chuyến, hai ngày nữa đã phải về nước nên họ đã đi dạo chơi một vòng trước khi về.


Ông nói thẳng ra đi, rốt cuộc ông muốn gì?


Tôi không có ý gì khác, chẳng qua là muốn gặp cô mà thôi. Nhưng hình như cô rất bận. Có điều không sao cả. Nếu chị Bùi không rảnh đến đưa họ về thì người của tôi nhất định sẽ giúp cô chào hỏi họ tử tế.

Điều này tương đương với một sự đe dọa.

Ha ha, chị Bùi có vẻ quá yên tâm về tôi đấy.


Tôi và ông cũng coi như là bạn cũ. Nếu đã là bạn cũ, vì sao lại không yên tâm?


Ha ha, cô nói vậy có phải hơi xúc phạm nghề nghiệp của tôi không?

Thân Vụ cười nói:
Cũng thật tình cờ, khi tôi ra khỏi cửa lại đúng lúc chạm mặt anh Tiêu và anh Mạnh. Tôi liền mời họ đến chỗ tôi làm khách. Chắc hẳn chị Bùi sẽ không để ý chứ?


Nếu tôi nói là tôi để ý thì ông sẽ thả họ ra à?


Tất nhiên là... không rồi.

Cô ung dung giải thích:
Ông mời họ đến chỗ ông, chẳng qua là muốn lấy đồ trong tay tôi mà thôi. Đến lúc đó, hai người họ bị thương đến mức nào, thì món đồ mà ông muốn cũng sẽ được giao đến tay ông với tình
trạng nấy. Nếu ông không muốn món đồ đó chịu bất cứ sự tổn hại nào thì mong ông tiếp đãi họ cho tốt.

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
Cô đạp anh ta một phát:
Anh tưởng tối thiểu năng giống anh à? Lượn lờ trước mặt bọn họ chẳng phải sẽ bại lộ thân phận của tôi sao? Đến lúc đó, mọi người đều tiêu đời.

Ngô Danh:
...

Anh ta có cảm giác chỉ số thông minh của mình đã bị xúc phạm nặng nề.

Tôi cảm ơn lời khen của ông nhé.



Cố định khi nào đến đón họ về?



Hai ngày nay tôi hơi bận. Lần này đến Phiến Thành, mãi mà vẫn không có thời gian đi lượn phố. Khi nào đỡ bạn, tôi sẽ đi đón họ.


Thân Vụ rít qua kẽ răng:
Chị Bùi, cô đừng quá đáng!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.