Chương 708: Đàn ông ấy mà, phải chủ động một chút!
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1009 chữ
- 2022-02-16 04:52:18
Lúc tiễn họ ra khỏi phân đà, Ngô Danh gọi Bùi Diệp sang một bên.
Nhìn vẻ mặt bỉ ổi của anh ta, Bùi Diệp nhíu mày8.
Vì mọi người đều có hai món đó, cô bèn gật đầu.
Rạp chiếu phim quá đông, mọi người xếp hàng dài chỗ bán bắp rang và đồ uống. Bùi Diệp đứng ở cuối hàng.
Xếp hàng mất nửa tiếng mới mua được đồ uống và bắp rang. Mua xong, anh vô thức quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng Phó Thiên Thiên nhưng cô vẫn chưa trở lại.
Trong lúc đang lo lắng, anh nhìn thấy một bóng người mảnh mai đi lên từ thang cuốn, trên người cô còn dính hai vệt thuốc màu trông rất buồn cười.
Bắp rang?
Anh chỉ vào các cặp đôi đang cầm nước ép trái cây và bắp rang cách đó không xa. Những món này dường như đã trở thành tiêu chuẩn khi đi xem phim.
Phó Thiên Thiên lộ vẻ mặt kỳ quái:
Nếu anh ta có chuyện thì phải đến tìm em chứ, đằng này lại tìm anh.
Bùi Diệp nghiêm túc giải thích:
Nói thế nào đi nữa thì em cũng là phụ nữ, anh là đàn ông. Có một số chuyện, nói với đàn ông sẽ tiện hơn.
Từ trước đến giờ cô không thích đến những chỗ đông người nên lập tức muốn rút lui.
Nhưng cô còn chưa lên tiếng thì Bùi Diệp đứng bên cạnh đột nhiên nói:
Em đợi ở đây một lát, anh đi mua nước và bắp rang.
Anh cau mày, quay đầu lại nhìn thì thấy quả nhiên người vốn dĩ nên đứng tại chỗ đợi anh đã biến mất.
Anh mỉm cười bất lực, sau đó tiếp tục xếp hàng.
Anh ta cười toe toét, gật đầu lia lịa:
Cảm ơn anh Bùi, chúc anh buổi tối mã đáo thành công!
Bùi Diệp lấy tay che mặt để giấu nụ cười, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi thẳng đến chỗ Phó Thiên Thiên.
nhau, đội trưởng của tôi bình thường lại có chỉ số EQ thấp nên có lẽ sẽ có phần kiêng dè, không bằng được anh. Đàn ông ấy mà, phải chủ động một chút.
Nhìn thứ anh ta nhét vào túi mình, khóe miệng Bùi Diệp giật giật.
Anh Bù9i à, anh và đội trưởng của chúng tôi đã kết hôn được hơn một năm rồi nhỉ?
Anh ta hỏi.
Bùi Diệp nhướng mày:
Là6m sao?
Cô gật đầu, cởi bỏ nỗi nghi ngờ trong lòng:
Hóa ra là vậy.
Còn một tiếng nữa là đến giờ chiếu phim rồi, chúng ta nên xuất phát thôi.
Anh cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
Hai người đã ấy ấy chưa?
Anh ta cười hì hì, hỏi tiếp.
Nhìn nụ cười thô bỉ của anh ta, anh liề5n biết anh ta đang hỏi gì, thế là lập tức tối sầm mặt, hồi lâu không trả lời.
Anh lắc đầu, cười đáp:
Không lâu, sao rồi? Tìm được đứa trẻ chưa em?
Cô khẽ nhếch miệng cười đáp:
Tìm thấy rồi. Không những thế, cậu bé cũng đã gặp ba mẹ mình.
Trong lúc xếp hàng chờ đến lượt, anh chợt nghe thấy một giọng nói trong loa thông báo.
Bạn nhỏ Aina, bạn nhỏ Aina, xin mời đến quầy phục vụ sau khi nghe thấy thông báo này!
khán giả.
Khi đến rạp và nhìn thấy cảnh tượng đông đúc, Phó Thiên Thiên nhíu mày.
Cô đang đứng đợi anh bên xe ô tô. Thấy anh và Ngô Danh đứng cùng nhau, hơn nữa còn thỉnh thoảng liếc về phía cô, cô đã cảm thấy chuyện mà hai người họ đang thảo luận chắc chắn không có gì hay ho.
Vì thế, khi anh quay trở lại, cô liền hỏi:
Anh và Ngô Danh thảo luận gì vậy?
Nghĩ đến món đồ Ngô Danh vừa đưa cho mình, Bùi Diệp vô thức vỗ nhẹ vào túi áo, nhìn về phía anh ta, hời hợt nói:
Không có gì, chỉ nói chút chuyện, cũng không có gì đặc biệt.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh, cô lại nghi ngờ:
Không có gì đặc biệt?
Nhận ra anh đang đứng trong sảnh lớn của rạp để đợi mình, cô bất giác bước nhanh tới trước mặt anh.
Anh đợi em lâu lắm hả?
Cô gật đầu:
Vâng.
Các rạp chiếu phim ở nước ngoài cũng giống như các rạp chiếu phim trong nước, chỉ cần đến ngày nghỉ là sẽ đồng nghìn nghịt từ sáng. Huống hồ phim mới ra rạp hiện đang ăn khách, lại càng thu hút một lượng lớn
Anh chàng Ngô Danh này vậy mà lại thuê phòng khách sạn cho anh và Phó Thiên Thiên. Ngoài thẻ phòng ra, anh ta còn nhét vào túi anh một chiếc hộp vuông. Tuy anh chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy,
lại thường xuyên lăn lộn trên chốn thương trường nên đương nhiên anh biết trong hộp có gì.
Thấy vậy, Ngô Danh cũng đoán được kết quả, bèn lặng lẽ lấy từ trong túi ra một tấm thẻ phòng và một cái hộp nhỏ, nhét vào trong túi áo vest của anh.
Anh Bùi, đừng nói là người anh em này không giúp anh nhé. Tôi đã đặt giúp anh một phòng khách sạn ở đối diện rạp chiếu phim. Đây là thẻ phòng và một món đồ chơi
. Khụ, mặc dù hai người bị ép buộc phải bên
Anh tìm tôi có việc gì?
Anh ta thoáng nhìn về hướng của Phó hiên Thiên, sau đó quay đầu lại cười tí3t mắt, che miệng mình để tránh cô đọc được khẩu hình của anh ta và đoán được những điều anh ta sắp nói.
Mặc dù đầu óc anh ta không thông minh lắm, nhưng chuyện này, phải nói là anh ta làm rất tốt.
Anh xoa nhẹ mũi rồi vỗ vai anh ta:
Sau khi về nước, tôi sẽ nhắc bên quân đội tăng lương cho anh.
Phim sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi.
Vâng.
Hai người đi về phía cửa soát vé.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.