• 360

Chương 709: Anh là chồng của chị ấy


Tuy vị trí không tốt nhưng không bị người khác nhìn chằm chằm vào đầu là được rồi.

Bùi Diệp đưa một cho cô một cốc trà.
Cũng may trên thế giới này có rất ít người là đối thủ của cô, bằng không, anh chỉ sợ sẽ phải lo nơm nớp mỗi ngày.
Cậu bé nhìn cô, nói:
Chị ơi, em có thể ngồi cạnh chị không?

Cô không thích bắp rang, món này vừa ngọt vừa không bổ dư6ỡng.
Cô còn chưa nói gì thì đột nhiên có một giọng trẻ con trong trẻo từ xa truyền đến:
A, là chị kìa!

Trong lúc họ nói chuyện, cậu bé đã đi đến. Thấy Bùi Diệp ngồi cạnh Phó Thiên Thiên, cậu dừng lại, nhìn anh bằng ánh mắt đầy thù địch.
Anh nhướng mày nhìn lại cậu.

Vâng ạ.
Cậu bé hào hứng gật đầu:
Không ngờ chị lại xem phim trong rạp này. Em còn tưởng sẽ không gặp được chị nữa.

Cô mỉm cười:
Chẳng phải đã gặp lại rồi ư?

Cuối cùng, cậu bé nhìn sang cô, ngọt ngào gọi một tiếng.

Chị ơi!

Trong nháy mắt, hai hàng lông mày của cậu bé nhăn lại như sâu róm.
Cô thể mà đã có chồng rồi.
Lúc này ba cậu bé lên tiếng:
Đúng vậy, lúc đó con trai tôi bị tên lưu manh bắt cóc, cầm dao đe dọa. Nếu không phải có cô đây khống chế hắn, e là con trai tôi đã mất mạng rồi.

Lưu manh cầm dao!
Hai người cùng lúc 5nhìn về phía giọng trẻ con đó.
Bùi Diệp bỗng có dự cảm không lành. Quả nhiên, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một bé trai chừng 4 tuổi đi từ ngoài cửa vào. Hai mắt cậu bé sáng ngời khi nhìn họ, sau đó chạy về phía bên này.
Cậu bé quay đầu chỉ về phía một đôi nam nữ đang chậm rãi đi từ cửa vào và nói:
Ba mẹ em ở kia ạ.


Gia đình em cũng xem phim này à?

Cô còn chưa kịp nói hết câu thì Bùi Diệp đã trả lời thay cô:
Anh là chồng của chị ấy, người sẽ sống bên chị ấy trọn đời.

Cậu bé:
...

sợ hãi rằng suýt nữa đã không thể gặp lại con trai của mình. Điều này khiến Bùi Diệp sinh nghi.
Anh thoáng nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, có cảm giác cô đang giấu anh chuyện gì đó.
Chỗ ngồi bên cạnh cô vừa khéo lại là ghế trống.
Ba mẹ cậu bé liền nhắc con trai mình:
Chỗ của chúng ta không phải ở đây. Dù chỗ này hiện còn trông nhưng lát nữa cũng sẽ có người ngồi. Chúng ta nên về chỗ của mình thôi.

Bùi Diệp cau mày.
Không phải Phó Thiên Thiên chỉ giúp đỡ tìm đứa trẻ bị lạc đường sao? Thông thường những đứa trẻ đi lạc trong khu thương mại có thể dễ dàng tìm thấy, chỉ là sớm hay muộn thôi. Nhưng mẹ cậu bé lại nói với vẻ mặt
Ba mẹ cậu bé cũng đã đi đến trước mặt họ.
Mẹ cậu bé nói:
Chào hai vị. May mà có cô đây nên mới tìm lại được con trai tôi. Nếu không chỉ sợ hai mẹ con tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau.

Bùi Diệp không tiện nói gì nữa. Bản thân cô là một quân nhân, tinh thần trường nghĩa ăn sâu vào tận xương cốt. Khi đối mặt với bất cứ nguy hiểm nào, người lính sẽ xông thẳng lên trước, bất chấp mọi nguy hiểm. Mà
cô lại là người phát huy tinh thần trượng nghĩa ấy đến cực điểm, do đó bất kể cô làm gì, anh cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Đúng vậy, đúng vậy. Nhưng chị ơi...
Cậu liếc nhìn người đàn ông trông có phần nguy hiểm đang ngồi cạnh cô:
Chú ấy là ai ạ?


À, anh ấy...

Vì cô8 không thích đồ ngọt cho lắm nên anh đã gọi cho cô một cốc trà. Cô cầm lấy và cảm ơn anh. Trong rạp chiếu phim hơi bí, sau khi uống một ngụm3 trà, lông mày cô giãn ra, sau đó đặt cốc trà vào giá để đồ uống bên
cạnh
Bùi Diệp liền đưa bắp rang tới trước mặt cô:
Em c9ó muốn ăn không?

Cô nhìn lướt qua bắp rang trên tay anh, lắc đầu.
Phó Thiên Thiên luôn rất dữ tợn với những kẻ lưu manh hung ác, nhưng lại không có sức chống đỡ trước những đứa trẻ vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn như cậu bé. Trái tim cô liền mềm nhũn.

Em đấy à, sao lại chỉ có một mình em?

Hai người chẳng dễ gì mới ra ngoài một chuyện mà còn bị người khác chen ngang, chắc chắn sẽ rất tức giận.
Có điều cậu bé không nghĩ nhiều như vậy, cậu đơn giản chỉ là muốn ngồi cạnh cô.

Đó chính là cậu bé bị lạc mà em vừa tìm thấy ban nãy.

Quả nhiên là vậy.
Bùi Diệp lại liếc nhìn Phó Thiên Thiên. Vẻ mặt cô vẫn thản nhiên, không cảm thấy chuyện mà họ vừa nói có gì to tát.

Đúng thế, may mà có cô đây.

Sau khi nghe ba mẹ mình nói, cậu bé càng nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ.
Cô đáp:
Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Ba mẹ cậu bé đều nhận ra hai người Bài, Phó không phải người bình thường. Nhất là Bùi Diệp, cả người anh toát lên vẻ uy nghiêm của bề trên, khí độ càng bất phàm. Khi anh nhìn con trai họ, ánh mắt có sự thù địch rõ
mồn một, rõ ràng là không muốn cậu bé ngồi bên cạnh Phó Thiên Thiên, làm ảnh hưởng đến hai người.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.