• 360

Chương 710: Muốn ăn


Ba mẹ cậu đành phải chấp nhận số phận, cùng cậu ngồi xuống bên cạnh Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp. Tất nhiên là cậu bé ngồi cạnh Bùi Di8ệp, vì lúc hai người ngồi xuống, đương nhiên là anh để cô ngồi bên trong để

bảo vệ cô.
Vừa hỏi anh vừa lắc hộp bắp rang trước mặt cậu.
Cậu bé nuốt nước bọt cái ực.
Thế là cậu vừa khó chịu quay đầu đi, vừa dán mắt nhìn hộp bắp rang.
Tất nhiên Bùi Diệp đã nhận ra điều này liền đưa mắt nhìn cậu bé. Cậu phát hiện anh đang nhìn mình chằm chằm thì chột dạ nhìn đi chỗ khác, không nhìn anh nữa.
Có điều, lúc quay mặt đi, cậu vẫn luôn liếc nhìn hộp bắp rang to đùng mà Bùi Diệp đang cầm trên tay.
Ba mẹ cậu cảm thấy ăn bắp rang không tốt cho răng của cậu nên khi cậu đòi mua, họ đã không đồng ý. Bây giờ nhìn thấy Bùi Diệp cầm một hộp bắp rang to đùng, còn thơm nức mũi, khiến cậu thêm vô cùng.
Vừa nhìn thấy người ngồi bên 3cạnh mình, cậu bé liền bất mãn, ngẩng đầu nhìn anh:
Chú ơi, chú đổi chỗ cho cháu được không?

Bùi Diệp nhìn cậu với ánh mắt9 dịu dàng, nhưng lại nói chắc như đinh đóng cột:
Không được.

Bùi Diệp trả lời dứt khoát:
Rất đơn giản, thì hộp bắp rang này đương nhiên là không có phần của em rồi.

Cậu bé bĩu môi:
Không cho thì thôi, cháu sẽ không gọi chú là anh đâu.

Suýt nữa thì cậu đã buột miệng nói là

. Tuy nhiên khi nhìn mặt anh, cậu lại dứt khoát nói:
Không.

Bùi Diệp cười nói:
Rõ ràng là rất muốn ăn nhưng lại nói không.

Hầu như tất cả mọi người trong rạp đều nghe thấy tiếng.
Sau khi đạt được mục đích, anh mỉm cười đưa hộp bắp rang cho cậu bé.

Đây là đổ anh mua, muốn cho ai ăn là quyền của anh. Nhưng mà...
Anh dụ cậu bé:
Nếu em đổi cách xưng hô, gọi anh bằng anh thì anh sẽ cho em.

Cậu bé phản ứng rất nhanh:
Nếu cháu không gọi thì sao?

Bùi Diệp cũng không sốt ruột mà lấy luôn một hạt bắp rang bỏ vào miệng, còn nhẹ nhàng nhai rộp rộp. Anh vừa ăn vừa nói một câu rất mãn nguyện:
Ngon thật!

Thấy vẻ mặt ăn bắp rang ngon lành của anh, cậu bé liếm môi theo bản năng.
Cậu bé tức giận nhìn anh:
Sao... sao chú hẹp hòi thế?

<6br>
Làm việc gì cũng phải theo quy củ, vé của anh là chỗ này thì đương nhiên phải ngồi chỗ này. Em chắc hẳn đã đi mẫu giáo rồi nhỉ? 5Cô giáo đã dạy phải tuân thủ nội quy thì phải?

Cậu bé:
...

Cậu rất muốn ăn.
Nhưng phải gọi bằng
anh
, làm thế nào bây giờ?
Bùi Diệp cười tít mắt, nhắc nhở cậu:
Xin lỗi nhé, chị của em ấy mà, cô ấy đã kết hôn với anh rồi. Pháp luật đã công nhận bọn anh là vợ chồng. Hơn nữa, cô ấy hiện đã nằm trong hộ khẩu nhà anh. Em nói xem, cô ấy có
phải là của một mình anh không?

Bùi Diệp liếc nhìn cậu và nói:
Em vừa gọi cái gì cơ? Gọi nhỏ quá, anh không nghe thấy.

Anh cố ý khích cậu khiến cậu gọi to hơn:
Anh!

Cậu bé hừ nhạt.
Đừng tưởng anh khen cậu đáng yêu thì cậu sẽ tha thứ cho anh đã độc chiếm Phó Thiên Thiên.
Cậu bé nhìn hộp bắp rang trước mặt, muốn đưa tay ra nhận lấy. Nào ngờ tay cậu còn chưa chạm vào hộp bắp thì Bùi Diệp đã rụt tay lại. Cậu bé bực bội trừng mắt nhìn anh.

Chú... chẳng phải chú mói muốn cho cháu ăn sao? Sao chú còn lấy đi?

Ha, thằng ranh, muốn đấu với anh sao?

Chú chú...
Không nói lại được Bùi Diệp, cậu bé tức giận chỉ vào mặt anh hồi lâu mà không nói nên lời.
Bùi Diệp cười lạnh lùng, vẫn nói hai từ:
Không đổi.

Cậu bé:
...

Trong đầu cậu đấu tranh dữ dội.
Cuối cùng, cậu không nhịn nổi thèm, bèn nghiến răng khẽ gọi:
Anh.

Cậu bé:
.

Bị anh từ chối liên tục, cậu bé tức tối:
Tại sao chú cứ giữ tịt chỗ ngồi đó vậy? Chị ấy lại đâu phải là của một mình chủ.


Nếu chú không đổi về với cháu thì chú đổi chỗ cho chị ấy có được không?

Anh vẫn lạnh lùng đáp:
Không được.

Anh mỉm cười:
Sao thế? Em muốn nói gì?


Cháu không thèm chơi với chú nữa!
Cậu bé tức tối quay mặt sang chỗ khác.
Ba mẹ cậu ngượng ngùng nhìn anh:
Xin lỗi vì đã gây thêm phiền phức cho anh.

Bùi Diệp ôn tồn nói:
Không phiền đầu, bạn nhỏ này rất đáng yêu.

Dáng vẻ muốn ăn nhưng lại cổ nhẫn nhịn của cậu khiến anh cảm thấy thích thú.
Anh khẽ cười:
Em muốn ăn không?

Nói vậy nhưng cậu vẫn muốn ngồi cạnh Phó Thiên Thiên.
Cậu bền lại chìa vé của mình ra:
Thể thì chủ đổi về cho cháu đi.

Cậu vui vẻ bốc một nắm bắp rang bỏ vào miệng.

Ba mẹ cậu bé nhìn thấy con mình như vậy thì bối rối nhìn Bùi Diệp:
Anh à, thật ngại quá, hộp bắp rang này...



Không sao, cứ để cậu bé ăn đi.
Anh cười đáp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.